Khoảnh khắc Anna thấy Kim Bảo, sắc mặt lập tức cứng đờ, giọng cũng run lên không khống chế :
“Cô… gì cơ?”
“Tôi , đứa con trai của — Kim Bảo — tôi đưa nó về rồi.”
Tôi lặp lại lần nữa, giọng bình tĩnh đến lạnh nhạt.
“Ồn ào cái gì đấy? Có để người ta ngủ không hả?!”
Một giọng đàn ông thô kệch từ trong phòng vọng ra.
Ngay sau đó, một gã đàn ông to con, mắt còn ngái ngủ, vẻ mặt khó chịu lò dò ra cửa.
Tôi sững người ngay tại chỗ.
Dáng người kia… nét mặt kia…
Sao lại giống Kim Bảo đến thế?!
Không chỉ tôi, cả Thẩm Thế Hiền đang lơ lửng trên không cũng đờ người ra.
Khi hắn thấy Kim Bảo, liền hớn hở ôm chầm lấy thằng bé, lớn:
“Ha ha ha! Kim Bảo! Con trai của ba tới rồi này!”
Anna vội kéo tay gã đàn ông, nhỏ:
“Thả nó xuống đi! Nhà mình gì có tiền nuôi con!”
“Béo thế này mà! Đem nó đi food vlogger đi, đảm bảo kiếm bộn tiền.”
Kim…
Kim Bảo thằng bé…
Không chỉ không phải là con tôi.
Mà còn chẳng phải con của Thẩm Thế Hiền!
Chẳng lẽ tôi vừa mở khóa một tuyến cốt truyện ẩn?
Ha ha ha ha ha!
Cả Quỳnh Dao chắc cũng không dám viết ra cái tiết cẩu huyết thế này!
Tôi thấy Thẩm Thế Hiền gào thét lao đến, vung tay vung chân đánh loạn lên cả hai người kia:
“Á á á! Hai đứa gian phu dâm phụ này, tao phải g.i.ế.c c.h.ế.t chúng mày!”
Này Thẩm Thế Hiền, ơn có chút mắt đi.
Đừng cản trở gia đình ba người họ đoàn tụ không?
12
Trong màn đêm tăm tối.
Tôi cầm vô lăng bằng một tay, lao xe vun vút trên con đường vắng.
Thẩm Thế Hiền lơ lửng ngồi ở ghế phụ, chằm chằm tôi hồi lâu, rồi bất ngờ cúi đầu, khẽ lên tiếng:
“Lâm Nhan… xin lỗi…”
Tôi đột ngột đạp phanh.
Bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng kêu chói tai, vang vọng giữa đêm khuya tĩnh lặng càng thêm rợn người.
“Anh tưởng… một câu xin lỗi là đủ sao?”
Giọng tôi rất nhạt, không mang theo chút hơi ấm nào.
Đồng tử ta chấn mạnh, một lúc lâu sau mới tìm lại giọng :
“Cô… có thể thấy tôi?”
Tôi khẽ nhếch môi lạnh, không trả lời câu hỏi đó.
Chỉ là tháo dây an toàn, với tay ra sau ghế lấy hũ tro cốt của ta, mở cửa xe bước xuống, đi đến bên miệng cống ven đường.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Thế Hiền hiện lên sự kinh hãi.
“Cô… định gì?!”
Tôi cúi đầu hũ tro cốt trong tay, ánh mắt lạnh như băng:
“Già cũng giải quyết xong rồi, trẻ cũng không còn. Giờ đến lượt .”
“Ý là gì? Cô đã sớm biết nồi canh gà có vấn đề, cố ý để mẹ tôi uống phải đúng không? Đồ đàn bà độc ác không chớp mắt, c.h.ế.t tôi còn chưa đủ, giờ lại muốn c.h.ế.t cả mẹ tôi?!”
Tôi nhún vai, mở nắp hũ tro cốt ra:
“Anh sao thì là thôi. Dù sao đây cũng là lần cuối tôi gặp .”
“Không! Đừng mà!”
Anh ta gào thét trong cơn hoảng loạn, giọng đầy sợ hãi và tuyệt vọng:
“Lâm Nhan! Nể chúng ta từng là vợ chồng, xin em… coi như một cái rắm mà tha cho đi…”
Tôi chẳng buồn để tâm đến ta, xoay tay một cái, đổ toàn bộ tro cốt vào miệng cống.
“Á—!”
Anh ta gào lên một tiếng thê lương, âm thanh dần tan biến trong sâu thẳm hôi hám của cống ngầm.
Một kẻ như ta — cặn bã, dơ bẩn — nên bị vĩnh viễn giam xuống nơi tăm tối và thối nát nhất thế gian.
Tôi tiện tay ném hũ tro vào thùng rác bên đường, quay lại xe.
Đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh trong lành đến lạ.
Tôi bật một bài nhạc tươi vui, vừa khởi xe thì điện thoại reo lên.
“Chị Lâm, chào chị. Tôi là thám tử tư để điều tra tung tích con chị. Tôi đã tìm rồi.”
“Cảm ơn , con bé đang ở đâu?”
“Vị trí đã gửi vào máy chị rồi.”
Tôi liếc định vị, lập tức quay đầu xe lại.
Con của nguyên chủ đang ở một thị trấn nhỏ hẻo lánh, xa xôi.
Khi tôi thấy con bé, nó mặc một bộ quần áo rách bươm, gầy gò như cành củi khô, khuôn mặt lem luốc đen nhẻm, đôi mắt đen láy lại sáng ngời đến lạ.
Đáng lẽ phải là độ tuổi vô ưu vô lo, thế mà con bé lại đứng bên vệ đường, hai tay ôm một chiếc bát mẻ dính đầy bụi đất, khẩn cầu người qua lại.
“Chú ơi… cho cháu xin một cái bánh bao không ạ… cháu đã hai ngày chưa ăn gì rồi…”
Điều khiến tôi xót xa hơn nữa là — cái bánh bao mà con bé xin , nó lại bẻ một nửa to nhất, nhét vào tay một bé còn nhỏ hơn đang đứng bên cạnh.
“Em ăn nhanh lên… chị nhường em nè…”
Nhìn cảnh ấy, tôi cảm giác có thứ gì đó vừa đắng vừa mặn trào lên nơi khóe miệng.
Tôi hít sâu một hơi, bước đến trước mặt con bé, khụy gối xuống, ánh mắt dịu dàng vô hạn:
“Bé con, con tên gì ?”
“Con tên là Tiểu Thảo ạ. Cô ơi, là ai thế?”
Nó nghiêng đầu, đôi mắt trong veo lấp lánh tôi.
“Bảo bối… mẹ là mẹ của con đây. Mẹ đến đón con về nhà.”
Sau khi lại hộ khẩu, tôi đã đặt cho con bé một cái tên mới.
Gọi là — Lâm An Hảo.
Nguyện tháng năm mỉm .
Hứa cho con một đời bình yên.
(End)
Bạn thấy sao?