Xuyên Thành Nữ Chính [...] – Chương 7

7

10

Ngày nào cũng hành bà Trương Tú Hoa, giờ tôi cũng bắt đầu thấy hơi chán rồi. Tôi dự định sẽ đưa bà ta về quê, giao lại cho em ruột của bà ta chăm sóc.

Em bà ta hồi trẻ bị bà ta chèn ép không ít, còn bị nát cả gia đình, có thể là hận bà ta thấu xương.

Tôi gọi điện bảo sẽ gửi tiền mỗi tháng, chỉ cần bà ta sống .

Tôi tin em ấy nhất định sẽ “chăm sóc” bà ta còn tốt hơn cả tôi.

Kim Bảo sau lần bị tôi dạy dỗ, ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Hôm nay còn chủ giúp tôi nấu ăn.

Thật đúng là sư thầy trèo nóc chùa — cưỡi lên đầu tôi luôn rồi đấy.

Dù sao đây cũng là bữa cuối cùng, tôi rộng lượng nấu cho Trương Tú Hoa một nồi canh gà.

Trương Tú Hoa đã mấy tháng không ăn mặn, vừa thấy có thịt là ăn ngấu nghiến như hổ đói, húp liền ba bát.

Thẩm Thế Hiền thấy liếc mắt:

“Cuối cùng cũng còn tí lương tâm.”

Trương Tú Hoa mặt đầy mãn nguyện, vừa ợ no một cái thì đột nhiên trợn trắng mắt, sùi bọt mép, ngã vật xuống sàn.

“Mẹ!”

Thẩm Thế Hiền hoảng hốt hét to:

“Đồ đàn bà thối tha, đã gì mẹ tôi?!”

Nghe thấy tiếng , Kim Bảo cũng chạy tới.

“Mẹ ơi, bà sao thế ạ?”

Kim Bảo thấy Trương Tú Hoa nằm bất dưới đất, sợ đến trắng bệch cả mặt.

Tôi không kịp trả lời bọn họ, lập tức cầm điện thoại gọi 120.

Tại bệnh viện, tôi đứng bên ngoài phòng cấp cứu, chờ bác sĩ thông báo hình.

Kim Bảo ngồi ở ghế bên, cúi đầu, dùng ngón tay bấm bấm đếm gì đó.

“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?”

Thấy bác sĩ bước ra, tôi vội vàng chạy đến hỏi.

“Xin hãy nén đau buồn. Bệnh nhân trúng độc quá nặng, đã không qua khỏi.”

“Trúng độc? Sao lại bị trúng độc chứ?”

“Chúng tôi đã phát hiện độc tố từ nấm độc Amanita phalloides trong dịch nôn của bệnh nhân.”

Nấm độc Amanita phalloides?

Loại nấm này nếu ăn nhầm, nhẹ thì nôn mửa, tiêu chảy, rối loạn thần kinh; nặng thì mất mạng.

Tôi lập tức quay phắt sang Kim Bảo:

“Kim Bảo! Có phải con không?”

Kim Bảo òa lên khóc to:

“Hu hu hu… Con không muốn g.i.ế.c bà nội đâu… Con chỉ muốn mẹ bị tiêu chảy thôi mà!”

Một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng tôi.

Có những đứa trẻ đúng là trẻ con.

Nhưng cũng có những đứa… sinh ra đã là ác ma.

Kim Bảo bị đưa về đồn cảnh sát.

Nó cứ vừa khóc vừa rằng mình không biết loại nấm đó ăn nhiều sẽ c.h.ế.t người.

Cảnh sát đã nghiêm khắc giáo huấn nó một trận, vì tuổi còn nhỏ lại là thương tích ngoài ý muốn, nên sau vài ngày tạm giam đã thả về.

Từ cuộc đối thoại giữa tôi và Kim Bảo, Thẩm Thế Hiền cuối cùng cũng hiểu ra — đứa con bảo bối của ta chính là kẻ đã c.h.ế.t mẹ ruột ta.

Anh ta suy sụp quỳ rạp xuống đất, gào lên đầy đau đớn, hai mắt đỏ ngầu rỉ ra từng dòng m.á.u như nước mắt.

Tôi lạnh nhạt liếc ta một cái, rồi quay vào thu dọn đồ đạc của Kim Bảo.

Quần áo, đồ chơi, sách vở — tất cả đều bị tôi nhét hết vào một chiếc vali to tướng.

Kim Bảo đứng ở cửa phòng, vẻ mặt hoang mang, ánh mắt nhỏ bé tràn đầy bất an.

“Mẹ ơi, mẹ đang gì thế?”

Tôi dừng tay, nghiêng đầu thẳng vào nó:

“Thật ra, con không phải là con của mẹ. Giờ mẹ sẽ đưa con về chỗ mẹ ruột của con.”

Kim Bảo sững người, đôi mắt mở to, như thể vẫn chưa hiểu hết lời tôi vừa .

Thẩm Thế Hiền lập tức bay tới trước mặt tôi, hai nắm tay siết chặt đến mức kêu răng rắc:

“Lâm Nhan, biết từ khi nào rằng Kim Bảo không phải con ? Cô còn biết những gì nữa?!”

Tôi đương nhiên chẳng thèm trả lời.

Vác hũ tro cốt lên lưng, đẩy Kim Bảo lên xe, rồi lái xe thẳng đến địa điểm đã định vị.

11

Tôi dựa theo địa chỉ mà thám tử tư gửi tới, gõ vào cánh cửa sắt gỉ sét của một căn nhà .

Gõ mãi, cửa mới chịu mở.

Thẩm Thế Hiền vừa thấy mối đầu mà ta ngày đêm nhung nhớ, nét mặt cháy đen kia lập tức dịu lại:

“Anna, nhớ em lắm… Nhưng sao em lại sống ở cái nơi tồi tàn thế này?”

Tôi trong lòng thì đã lật bao nhiêu lần mắt trắng.

Thật đúng là buồn nôn đến cực điểm.

“Cô đến đây gì?”

Anna trông tiều tụy hẳn, đôi mắt xinh đẹp lúc này tràn đầy oán độc tôi chằm chằm:

“Đám đòi nợ đó là dẫn tới đúng không?”

Nhìn bộ dạng thảm này của ả, chắc mấy tên kia cũng đã moi thứ cần moi rồi.

Tôi lạnh:

“Cô và Thẩm Thế Hiền vụng trộm sau lưng tôi, chuyện đầu năm, thì đừng trách tôi chuyện mười lăm.

“Cô nên cảm thấy may mắn đấy… nếu không thì bây giờ tôi không đứng đây chuyện với , mà là tới trại giam thăm cơ.”

Anna nghẹn lời, ánh mắt d.a.o :

“Nói đi, đến tìm tôi gì?”

“Tôi nuôi con trai của bao nhiêu năm rồi — giờ trả lại cho người thật đây.”

Tôi lùi sang một bước, đưa tay chỉ về phía sau lưng mình — nơi Kim Bảo đang đứng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...