Xuyên Thành Nữ Chính, [...] – Chương 9

Chương 9

Không hiểu vì sao tôi cảm thấy tức giận.

Từng chữ một từ miệng họ thật chói tai và quen thuộc.

Trong mắt họ, giá trị của phụ nữ phải đo bằng hôn nhân.

Nếu một người phụ nữ ly hôn, ta sẽ bị xem như không đáng một đồng.

Tôi cởi chiếc áo khoác đã từng mang lại cho tôi sự ấm áp, bước lên trước khoác lên vai ta.

Cô ta ngẩng đầu lên, trong đôi mắt có một chút ngạc nhiên.

“Quan điểm của họ chỉ đại diện cho cá nhân, còn tôi thấy một người phụ nữ mạnh mẽ đang nỗ lực sống và nuôi dạy con cái một mình. Tôi rất bội phục , có can đảm thoát khỏi cuộc hôn nhân đau khổ. Kết hôn là vì hạnh phúc, ly hôn cũng .

“Bản thân việc ly hôn là quyền lợi và tự do bình thường, dùng từ ‘vinh dự’ để miêu tả thực sự là lố bịch.”

Tôi cầm lấy ly rượu trên bàn, tiến đến trước mặt bá tổng, không báo trước, hắt rượu vào mặt ta.

Rượu ướt tóc, chảy dọc theo đuôi tóc.

Mới đầu ta sững sờ, sau đó khó tin tôi, lên án:

“Có phải tôi hắt nước vào ta đâu!”

“Có gì khác nhau sao? Cùng một loại thôi.”

Trong một nhóm người, người có địa vị cao nhất sẽ vô hình chung có quyền quyết định. Ngay cả khi ta không gì, chỉ đơn thuần coi thường, có vẻ như là thái độ trung lập, thực chất là một loại đồng ý ngầm.

Họ đã trở thành cùng một loại người.

Tôi xoay người cầm một ly rượu khác, nhét vào tay ta.

“Cảm và nước mắt là vũ khí lớn nhất của phụ nữ, câu này chỉ đúng khi phụ nữ không có vũ khí và quyền lực, giờ tôi cho một cơ hội, hắt trả lại đi.”

Cô ta nhận lấy, liếc tôi, trong ánh mắt là sự tin tưởng hoàn toàn và quyết tâm liều lĩnh.

Giây tiếp theo, cả rượu lẫn ly đều hắt ra ngoài.

“…”

“Không, xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi hắt rượu, không… không quá thành thạo.”

Có tiền lệ Lận Quan Kỳ đã g.i.ế.c gà dọa khỉ, tên họ Giang không những không dám thể hiện chút khó chịu nào, ngược lại còn nở nụ xin lỗi.

Tôi còn chẳng nghi ngờ rằng nếu tôi tát vào má trái ta, ta cũng sẽ và đưa má phải để tôi tát tiếp.

Tất cả là vì họ dựa dẫm vào nhà họ Lận.

Họ giống như một ngọn núi lớn, đè nặng lên đầu những người ở tầng lớp dưới.

Mỗi bông tuyết lăn từ đỉnh núi xuống, đối với chân núi đều là một trận tuyết lở.

Ban đầu tôi chỉ muốn san phẳng đỉnh núi cho mình, sau này tôi lại nghĩ đến việc thế nào để san bằng cả ngọn núi.

13

Đối với những đứa trẻ ngỗ nghịch không đủ ngoan ngoãn, nên xử lý thế nào.

Cách đơn giản nhất là rời đi.

Đợi cho nó khóc đủ, quậy đủ, hết sức lực, tự nó sẽ suy ngẫm xem đã sai ở đâu.

Tôi liên lạc với Quý Văn Lễ, đi thẳng vào vấn đề.

“Thư ký Quý, Quý Quang Sơn là cha phải không? Cảm giác ẩn danh đổi họ để phục vụ kẻ thù thế nào?”

“Cô Lý, tôi không hiểu đang gì.”

“Vụ thảm sát cả nhà họ Quý ở Giang Thành hai mươi năm trước, đoán hai mươi năm sau liệu có tái diễn trên nhà họ Hướng không?”

Trong sách chỉ đề cập đến vài chữ, hai mươi năm trước cha của bá tổng đã thông qua cạnh tranh kinh doanh bất chính để bóp nghẹt nhà họ Quý, buộc nhà họ Quý tan cửa nát nhà.

Nếu không phải tôi tinh tế, thực sự không thể phát hiện ra mối quan hệ giữa Quý Văn Lễ và Quý Quang Sơn.

Dù sao cuối cùng Quý Văn Lễ đã chọn thay vì báo thù.

Sau khi nữ phụ chết, ta đã tự tử.

Hoàn toàn là bản sao của “tiên đế dựng sự nghiệp dang dở mà giữa đường đã băng hà”.

Chạm đúng điểm yếu, giọng đầu dây bên kia ngập ngừng.

Tôi :

“Đừng sợ, tôi không phải đang đe dọa . Những gì muốn tôi đều sẽ giúp, bao gồm cả việc để Hướng Quân Như tránh xa ta ta.”

Muốn nhờ đối phương giúp đỡ, trước tiên phải để họ thấy có lợi, kích thích lòng ham muốn của đối phương.

Sau một hồi im lặng kéo dài.

Anh ta: “Cô muốn gì?”

Tôi: “Giúp tôi che giấu tung tích hai tháng.”

14

Muốn lật đổ nhà họ Lận, hai người Quý Văn Lễ và tôi chưa đủ.

Nhà họ Hướng là thế lực duy nhất hiện tại có thể đối đầu với nhà họ Lẫn.

Khi Hướng Quân Như lại một lần nữa mang canh đến bệnh viện.

Tôi dụ dỗ ta đưa tôi rời đi.

“Ái chà, gần đây đột nhiên phát hiện ra tên đàn ông chó má đó cũng khá đẹp trai.”

Lý do ta có thể bình tĩnh kiên trì mang canh cho tôi, nguyên nhân chính là do thái độ của tôi đối với bá tổng là khinh thường, thậm chí khó chịu.

Mỗi lần tôi đánh mắng ta càng tệ, ta càng vui.

Bởi vì ta có thể nhân cơ hội đi mang ấm áp đến, mặc dù chưa bao giờ thành công.

Cô ta sững người, từ từ ngẩng đầu, ngay cả lông mi cũng run rẩy.

Tôi tiếp tục :

“Có lẽ là do lâu ngày sinh ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...