Xuyên Thành Nữ Chính, [...] – Chương 4

Chương 4

Giết không , thấy ta là bực mình, gọi ta là đồ 2B thì bút chì cũng không vui. Tôi đã nhờ chị y tá đổi cho tôi một phòng đơn ngay trong đêm.

5

Bá tổng bị gãy xương nhiều chỗ trên cơ thể. Tôi bị điện giật đến rối loạn nhịp tim, khiến cả hai chúng tôi đều phải nằm viện.

Trưa hôm đó, tôi đang bắt chéo chân, nhe răng cắn táo thì cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.

Một trẻ đi giày cao gót màu hồng bước vào, gương mặt tinh xảo, thân hình yểu điệu. Từ đầu đến chân, ngay cả hộp giữ nhiệt ta cầm trong tay cũng đắt tiền.

Cô ta mang vẻ giận dữ, hấp tấp vội vàng.

Tôi hạ chân xuống, không buồn quay đầu lại: “Không biết gõ cửa trước khi vào à? Cút ra ngoài.”

rõ ràng sững người, vô thức lùi lại.

“À, tôi quá vội nên quên mất.” Sau đó đóng cửa lại, gõ nhẹ ba tiếng.

Tôi thuận tay ném lõi táo vào thùng rác cách xa ba mét, thản nhiên: “Vào đi.”

Cô ta lại ngẩng cằm lên, tạo khí thế cho bản thân.

“Vết thương của Lận là sao ? Có phải do không?”

Ồ, xác nhận thân phận rồi.

Nữ phụ phản diện độc ác trong sách, Hướng Quân Như.

Một tiểu thư con nhà giàu kiêu căng, gia thế chỉ đứng sau nhà họ Lận.

Lại còn si mê bá tổng đến mức điên dại, dù là đối tượng đính hôn của ta lại là người bị coi thường nhất.

Giai đoạn sau, ta dẫn theo hội chị em điên cuồng nhắm vào nữ chính, ra sức khó dễ.

Không những không thành công, mà còn trở thành chất tác cho cảm của nam nữ chính. Cuối cùng, bá tổng để trả thù cho nữ chính đã khiến gia đình họ Hướng tan nát.

Nói đơn giản, đúng là đương phù quáng + pháo hôi.

“Muốn biết không?”

Cô ta gật đầu.

“Thế này nhé, đi mua cho tôi gói mì cay, tôi sẽ cho biết.”

Vì dạ dày bá tổng không tốt, mấy ngày nay cơm đạm bạc vô cùng, đến chó cũng chẳng thèm ăn.

Miệng tôi nhạt đến phát chán rồi, muốn gọi đồ ăn lại không có tiền, thật khổ.

Cô ta mím môi, ngập ngừng :

“Thật không? Không lừa tôi chứ?”

“Còn lề mề nữa thì coi như tôi chưa gì.”

Cô ta không thêm lời nào, quay đầu chạy đi, tiếng giày cao gót kêu lộp cộp.

Chưa đầy năm phút đã quay về với một túi lớn mì cay, thở hổn hển.

Tôi ăn ngon lành.

Yêu đương mù quáng cũng có cái hay.

“Giờ có thể cho tôi biết rồi chứ?”

Cô ta khoanh tay trước ngực, vẻ kiêu căng.

Tôi lại mở một gói mới.

“Sao không trực tiếp hỏi ta?”

Gương mặt ta hiện lên vẻ tủi thân.

“Đã hỏi rồi, ấy bảo là do ngã. Tôi không tin, ấy bảo tôi cầm theo cả cháo gà của tôi cùng xéo đi.”

Tôi suýt bật .

Cô ta không phải đang chọc d.a.o vào tim ta sao?

Anh ta là người coi trọng thể diện như , thà mình bị ngã chứ không thể nào thật.

Nhìn vẻ tội nghiệp của ta.

Tôi khẽ nhếch môi.

“Được thôi, thực ra là do tôi đánh đấy.”

Ai ngờ ta tôi từ trên xuống dưới.

Giọng điệu khinh thường.

“Chỉ mình thôi sao? Gió thổi qua là ngã, khoác cũng chẳng sợ trẹo lưỡi.”

Tôi có một tật xấu, ghét nhất là bị người khác coi thường.

Tôi nheo mắt lại, tay phải đặt lên góc bàn tụ lực.

Rắc một tiếng, góc bàn gỗ nguyên khối bị bẻ luôn xuống.

“……”

Cô ta đờ người ra.

Tôi áp sát tai ta, thì thầm:

“Tôi không chỉ có thể đánh ta, nếu không vui tôi còn có thể đánh nữa, tin không?”

Người trước mặt tái mặt, đầu mũi lấm tấm mồ hôi.

Tôi đang thưởng thức vẻ mặt của ta.

Kết quả là cảm giác dòng điện vừa lạ vừa quen chạy thẳng vào đầu.

Toàn thân không kiềm chế mà co giật.

Hệ thống: [Chủ nhân, đã vi phạm thiết lập nhân vật, so với ta, lúc này còn giống nữ phụ ác độc hơn đấy.”

Tôi: “Liên quan gì đến mi, đi chỗ khác đi!”

Vốn định tỏ vẻ ngầu, kết quả lại thành giả điên.

Mịa, hệ thống ngu ngốc đúng là cố ý.

Sớm muộn gì bà đây cũng tiêu diệt mi.

Hướng Quân Như há hốc mồm.

Xách túi quay người bỏ chạy.

Còn không quên cứng đầu như vịt chết.

“Cô, bị thần kinh, phụ nữ như , Lận sẽ không thích đâu!”

Đi quá vội, ngay cả bình giữ nhiệt cũng quên mang theo.

6.

Người này khá lịch sự.

Đã đến đây rồi còn để lại bình cháo gà cho tôi.

Tôi bưng cháo gà thơm phức, vừa uống vừa lẻn sang phòng kế bên của bá tổng.

Người đàn ông nằm trên giường, không cử .

Thấy tôi đi vào, mặt ta quay lại.

Mắt đỏ ngầu đầy tia máu, quầng thâm xanh đen quanh mắt, râu ria xồm xoàm.

Vẻ mặt vô cảm, chỉ có đôi con ngươi thỉnh thoảng xoay chứng tỏ đây là sinh vật sống.

Ối trời ơi.

Tôi giật mình suýt cầm không vững bát.

Còn tưởng gặp bà nội tôi chứ.

Anh ta tôi, ánh mắt sâu thẳm.

“Cô , cho tôi uống một miếng.”

Tôi trầm mặt xuống, nhanh chóng rảnh ra một tay.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...