Xuyên Thành Nữ Chính, [...] – Chương 3

Chương 3

“Cô , thật to gan, có tin tôi…”

Tôi đ.ấ.m một cú vào sống mũi ta, ta câm miệng.

Nghĩ ra điều gì đó, tôi dịu lại một chút, hỏi:

“Lý Thư Đồng tôi và Lận Quan Kỳ có phải là người không?”

Anh ta không lời nào. Tôi tác vung nắm . Anh ta khuất nhục mà lắc đầu. Tôi không nén sức, không khách sáo tát ta một cái.

“Câm rồi à? Nói!”

“Không phải.”

“Tối qua ở Duyệt Hào, đã cưỡng bức tôi phải không? Lận Quan Kỳ cưỡng bức Lý Thư Đồng, có thừa nhận sự thật này không?”

“… Thừa nhận.”

Nghe điều mình muốn, tôi âm thầm cất máy ghi âm.

Tầm đau đến mức mờ đi, tôi hít sâu một hơi:

“Video ở đâu?”

Lần này bá tổng nghiến răng không chịu lên tiếng.

Tôi đã hết sức lực rồi. Thấy bộ dáng bỉ ổi này của ta, lại không muốn để ta dễ chịu.

Tôi siết chặt cà vạt của ta, dùng đầu đập mạnh vào đầu ta. Đập đến mức ta choáng váng hoa mắt, hít vào thì ít thở ra thì nhiều.

“Khụ, khụ, không… không có video… khụ khụ…”

Tôi không tin, tiếp tục đánh.

Hệ thống vội vàng lên tiếng hét lên: [Không có video! Thật sự không có video! Camera giám sát hỏng từ lâu rồi, đánh nữa là nam chính c.h.ế.t đấy!]

Nghe câu này, tôi an tâm ngã xuống.

Cuối cùng, người hầu nhà họ Lận vào phát hiện tôi và bá tổng gần c.h.ế.t nằm trên sàn, vội vàng đưa chúng tôi đến bệnh viện.

Do đầu cả hai chúng tôi đều đầy máu, ta thì mặt mũi bầm dập, tôi cũng chẳng khá hơn là mấy. Hơn nữa ta cao 1m85, cơ thể cao lớn vạm vỡ, còn tôi chỉ là một gầy yếu cao 1m65. Trong lúc nhất thời mọi người không phân biệt rốt cuộc ai đánh ai. Dù sao cả hai chúng tôi đều vào phòng ICU cấp cứu.

Anh ta bị tôi đánh. Tôi thì bị hệ thống giật điện vì vi phạm cốt truyện.

3

Đêm đó tôi đã tỉnh lại. Còn bá tổng hôn mê hai ngày hai đêm. Cũng không biết bọn họ nghĩ gì trong đầu, mà yên tâm sắp xếp tôi và bá tổng vào cùng một phòng bệnh VIP.

Tục ngữ có câu, thừa gió bẻ măng, thừa bệnh g.i.ế.c người. Vì tôi đã rút ống thở của bá tổng ba lần. Anh ta không c.h.ế.t , còn tôi vì bị điện giật mà vào phòng cấp cứu ba lần. Cũng khó g.i.ế.c đấy!

Ngay khi tôi đẩy ra khỏi phòng cấp cứu lần thứ tư. 

Trong phòng bệnh, quản gia mặc áo đuôi tôm, vẻ mặt đầy vui mừng. Ông ấy bá tổng đang nằm trên giường, vui mừng :

“Đã lâu rồi không thấy cậu chủ ngủ say như .”

Tôi bật dậy khỏi giường như cá chép.

“Ông gì cơ?”

Quản gia rút khăn tay, lau nước mắt ở khóe mắt.

“Cậu chủ mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, Lý quả thật tài giỏi, có thể khiến cậu chủ an tâm ngủ lâu như .”

“…”

Mười bá tổng thì chín người mất ngủ phải không? Người tốt nhà ai bị mất ngủ lại ngủ hai ngày hai đêm ?

“Ông chắc chắn không phải là ta hôn mê chứ?”

“Làm sao có thể, cậu chủ là người có thể chất tốt nhất mà tôi từng thấy.”

Tôi chỉ vào ống thở, giãy giụa trong tuyệt vọng:

“Vậy chẳng lẽ cái này cắm cho vui à?”

Viện trưởng đứng bên cạnh đột nhiên vỗ đầu:

“Ồ, sao lại quên tháo cái này nhỉ? Tổng giám đốc Lận chỉ bị gãy xương, đâu cần thứ này?”

Nói xong ông ta tiến lên tháo ra một cách nhẹ nhàng. Mắt tôi gần như phun lửa.

Đúng thế, ta đương nhiên không cần. Bây giờ người cần ống thở là tôi nè. Thật là cha nó chứ, tức đến mức đau tim.

Tôi cứ thắc mắc sao mỗi lần rút ống, ta đều không sao, hóa ra là tôi rút cái vô ích. Nếu ta tỉnh có phải còn cảm ơn tôi không.

4

Đêm khuya vắng lặng. Càng nghĩ càng tức, trở mình không ngủ . Tôi thuần thục đi tới cạnh giường.

Những vết bầm tím trên mặt người đàn ông vẫn chưa tan, ngay cả trong giấc ngủ vẫn nhíu chặt đôi mày.

Để tiện hành sự, tôi cúi người xuống, tiến lại gần hơn.

Khi tôi đang chuẩn bị một tay che mắt, một tay bịt mũi. Đột nhiên, một đôi mắt xông vào tầm .

Người đàn ông nâng mí mắt, giọng điệu lạnh lùng:

“Cô , dám hôn trộm tôi?”

Mạch suy nghĩ của bá tổng quả nhiên không bình thường. Tuyệt vời, thật sự tuyệt vời. Giữa thông minh và hoài nghi, ta không do dự chọn sự tự tin.

Bàn tay đang định rút về không tuân theo đại não. Không kịp nghĩ ngợi, tôi tát cho ta một cái vang dội.

“Tôi hôn cha . Ngủ cái gì mà ngủ, tuổi này của sao ngủ ?”

Khiến tôi bị giật điện vô ích.

Người đàn ông bị tát lệch mặt, theo phản xạ hai tay che mặt, giọng có chút run rẩy:

“Cô , lại đánh tôi?”

“Đánh còn phải chọn ngày à?”

Lạ thật, sao lần này không bị điện giật?

Hệ thống sâu kín lên tiếng: [Ký chủ, do tác của quá nhanh, không thể nhận diện .]

“…”

Sư phụ, đây có phải là “võ công trong thiên hạ chỉ có nhanh là không thể ” trong truyền thuyết không?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...