Thủ tục diễn ra rất suôn sẻ, cho đến khi bọn họ đi ra ngoài nghe một cuộc gọi điện thoại. Khi quay lại, giọng điệu của bọn họ đã thay đổi.
“Xin lỗi Lý, vụ án của không thể nào thụ lý .”
Bọn họ lấy lý do “quan hệ nhân” và “không hề lớn tiếng kêu cứu” để cầu tôi rút đơn.
Tôi muốn gặp cục trưởng của bọn họ. Bọn họ thẳng cho tôi biết:
“Biết điều một chút đi, gặp ai cũng vô ích, cũng không bị thương tổn thực chất nào.”
Rõ ràng là ai đã gọi điện, không cần cũng biết.
Trước đây khi đọc tiểu thuyết thấy nam chính quyền lực ngút trời tôi không có cảm giác gì, giờ khi đặt mình vào hoàn cảnh này mới thấy nó thật ghê tởm biết bao.
Các tài liệu tôi mang theo cũng bị giữ lại.
Tôi im lặng bước ra ngoài, ánh mắt mọi người như thể đang một kẻ đáng thương vô tri không biết gì.
Một chiếc áo khoác mang theo hơi ấm khoác lên người tôi, che đi vẻ tơi tả.
Tôi quay đầu lại.
Đó là một nữ cảnh sát thực tập, khuôn mặt vẫn còn nét non nớt chính trực. Khi tôi vừa vào cục cảnh sát, chính ấy đã rót cho tôi một cốc nước ấm, an ủi tôi đừng sợ hãi. Lúc này ấy ôm tôi một cái để trấn an, trong mắt có sự kiên định và niềm tin khó diễn tả.
Cô ấy kiên quyết bên tai tôi:
“Hãy sống tốt, tài liệu tôi sẽ giữ giúp , sẽ có một ngày…”
Tôi khẽ , kéo chiếc áo khoác đang tuột xuống, một tiếng:
“Cảm ơn.”
Đầu óc m.ô.n.g lung bỗng trở nên tỉnh táo hơn.
Bước ra khỏi cục cảnh sát, trước cửa đỗ một chiếc Bugatti màu đen. Hai bên có vệ sĩ áo đen đứng. Tôi rất biết điều bước lên xe. Dòng điện trên người dần biến mất, để lại tấm lưng đẫm mồ hôi lạnh.
2
Xe dừng lại ở một trang viên sang trọng. Dù đã có tuổi đời lâu năm, vẫn giữ phong cách quý tộc. Đại sảnh cực kỳ xa hoa, đèn chùm cầu kỳ treo trên tường, mặt đất trải thảm thủ công viền chỉ vàng.
Ở cuối sảnh, người đàn ông ngồi trên ghế, một chân gác lên đầu gối. Đôi mắt sâu thẳm, đường nét góc cạnh thanh thoát, đeo hoa tai màu đen vàng ở sụn tai, khí chất cả người vừa lạnh lùng vừa dị. Trông như một bức tượng, vẻ ngoài đàng hoàng bản chất thì đáng khinh.
Anh ta bước đến trước mặt tôi, cao cao tại thượng, giọng trầm thấp quyến rũ:
“Dám báo cảnh sát? Cô là người đầu tiên.”
Tôi xoa mạnh vành tai, đệt mẹ, quyến rũ con khỉ.
“Nghe sắp đính hôn hả?”
“Biết rồi còn hỏi? Đúng là cởi quần đánh rắm, thừa thãi vô cùng.”
Anh ta nghẹn lời, môi mỏng hơi hé:
“Chia tay đi, theo tôi, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, số tiền trên chi phiếu tùy điền.”
“Nếu tôi không chịu thì sao?”
Nét mặt ta lạnh đi, khóe môi treo một nụ mơ hồ.
“Cô xem, nếu ta thấy dáng vẻ uốn éo dưới thân tôi, liệu còn muốn nữa không? Mùi vị mà ta chưa từng nếm, tôi thấy không tồi đâu. Cô cũng không muốn để tất cả mọi người ở Giang Thành xem một lần đúng không?”
Theo cốt truyện, lúc này tôi phải vừa xấu hổ vừa ngượng, tức đến mức rơi nước mắt, đúng ý đồ của tên đàn ông chó má. Đệt mẹ nó.
Nắm đ.ấ.m không thể kìm nén nữa, tôi vung cánh tay phải, hung hăng đ.ấ.m vào n.g.ự.c ta, rồi dùng hết sức lực để đá thêm hai cú thật nhanh.
Anh ta ngã ngang xuống đất, trong mắt đầy vẻ không thể tin .
Tôi không phải là quả hồng mềm ai muốn bóp thì bóp. Trước khi xuyên sách, chị đây chính là truyền nhân của võ quán đấy.
Giọng máy móc vốn luôn bình tĩnh của hệ thống lúc này có phần run rẩy: [Ký chủ, … , nghiêm cấm đánh nam chính!]
Dòng điện quen thuộc lan khắp cơ thể, cảm giác đau đớn càng rõ ràng.
Tôi châm biếm: “Ây dà, chó bảo vệ chủ hả?”
Hệ thống im lặng.
Tôi vừa định tiến lên đánh tiếp. Cơn đau trên người tăng thêm ba phần. Đó là loại đau nhức buốt đến tận xương tủy, tay chân tê đến mức không còn sức lực.
Tôi chửi vài câu, cắn mạnh vào lưỡi, đến khi chảy máu, cơ thể mới tạm kiểm soát .
Lận Quan Kỳ chật vật muốn đứng dậy, tôi đột ngột nhào vào người ta, bóp cổ ta, tập trung tát vào mặt. Cơ thể tôi càng đau thì tát càng mạnh.
May mắn là do bá tổng quá tự tin nên đã cho tất cả người hầu ra ngoài trước khi chuyện.
Tôi vừa đánh vừa chửi:
“Kẻ cưỡng bức đệt mẹ còn mặt mũi mấy lời này, ruột có ngắn cũng không thể trực tiếp dùng miệng để ẻ chứ? Không cụp đuôi người còn dám lượn lờ trước mặt tôi, cái thứ gì.”
Bốp bốp thêm hai cái tát.
“Tôi đệt mẹ cho quay lén, đệt mẹ cho phát tán! Đánh tôi còn thấy ghê tởm, có hèn không cơ chứ! Cái thứ cả đời này không ngóc đầu lên !”
Gương mặt bá tổng sưng vù như heo. Anh ta nheo đôi mắt sưng thành một cái khe, tự cho là mình đang toát ra sát khí, thực ra trông như một thằng hề.
Bạn thấy sao?