Giây phút ấy, con tim như muốn vỡ òa, cảm giác quen thuộc tràn ngập tâm trí.
Sống mũi cay cay, mắt dần nhòa đi.
Tôi biết họ không phải là cùng một người, rõ ràng ngoại hình khác nhau, cảm giác đó thật sự quá giống.
Đầu ngón tay ấm áp lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi. Anh dịu dàng thì thầm: “Anh đã về rồi, Thư Thư đừng sợ.”
Lục Trường Châu trong nguyên tác cũng như Lý Thư Đồng, xuất thân nghèo khó, lại có thiên phú xuất chúng trong lĩnh vực máy tính.
Hai người quen biết và nhau từ thời đại học. Anh thực sự rất , tất cả những gì một người trai có thể . Vì và sự bao dung, khi nữ chính kiên quyết chia tay, đã chọn cách buông tay.
Sau này biết sống không tốt, dù bản thân chưa đủ vững vàng vẫn đối đầu với bá tổng, cuối cùng c.h.ế.t trên đường lái xe đi tìm .
Anh là người dịu dàng đến tận xương tủy, vì tôn trọng, tôi đã thẳng thắn kể với về việc mình bị cưỡng hiếp.
Anh im lặng giây lát, rồi nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán tôi, giọng nghẹn ngào.
“Anh đến muộn quá, Thư Thư nhất định đã phải chịu nhiều đau khổ.”
Mắt tôi cay cay.
Trong phút mơ hồ, tưởng như không gọi “Thư Thư (书书)” mà là “Thư Thư (舒舒)”.
Lý Thư Đồng đã chịu nhiều đau khổ, Biên Thư Hàn cũng đã nếm trải không ít đắng cay.
Có lẽ vì ích kỷ, tôi muốn cho một kết thúc tốt đẹp.
Tôi đã tiến cử với ông nội, nhà họ Hướng biết thưởng thức người tài và quý trọng người tài.
Không còn bị bá tổng đè nén, dự án lần này của nhanh chóng triển khai thuận lợi, thậm chí chẳng bao lâu sau, nắm bắt làn sóng công nghệ thông tin, một bước vươn lên thành tân quý trong giới công nghệ.
18.
Mọi người đều dần đi vào quỹ đạo, ngoại trừ Hướng Quân Như.
Gần đây ta bị cho mất lý trí, nhất quyết vứt hết quần áo trong tủ, bắt chước từng bộ trang phục của tôi. Thậm chí còn định đi phẫu thuật thẩm mỹ.
Cô ta vốn có gương mặt tiểu thư ngọt ngào, lại nhất định muốn sửa thành kiểu lạnh lùng thanh thoát.
Không ai trong nhà ngăn ta.
Tôi nắm cằm ta, trái phải, khẽ một tiếng.
“Gọt xương, cắt mí, nâng mũi, tiêm botox. Dứt khoát hết một lượt đi, dù sao cũng không hài lòng với bản thân mình. Phẫu thuật thành công thì may ra ta liếc thêm vài lần, rồi ngay sau đó lại thích một kiểu khác. Còn nếu hỏng, thì với không biết sao, với ta chẳng ảnh hưởng gì, không chừng còn mừng vì không phiền ta nữa.”
Sắc mặt ta càng lúc càng cứng đờ.
Tôi tiếp:
“Quần áo cũng đừng vứt, hai chúng ta đổi tủ đồ cho tiện. Tôi thèm đồ của lâu rồi, vừa đắt vừa đẹp, có như đồ của tôi đâu, nhạt nhẽo vô vị.”
Cô ta lấy tay bịt tai, lắc đầu điên cuồng.
Tôi nắm cổ tay ta, dùng sức ném xuống giường.
“Tôi thấy không phải cần phẫu thuật thẩm mỹ, cần chữa trị cái đầu kìa!”
Vì một người đàn ông không thích mình mà tự khinh tự rẻ đến mức này.
Cô ta gào khóc sụp xuống, thậm chí có phần điên loạn.
“Anh ấy không thích tôi, ấy tôi không đẹp, tôi muốn trở thành kiểu người ấy thích thì có gì sai? Cô không có người , không hiểu cảm giác này đâu!”
Thấy ta phát điên, tôi bưng một chậu nước lạnh, hắt thẳng vào người.
Cô ta sững người, mặt không cảm , sau đó co rúm người trên giường, đầu cúi gằm, nước mắt lặng lẽ rơi.
“Tại sao phải dùng để đo lường giá trị và vẻ đẹp của bản thân? Cô không nhận hồi đáp từ ta, chỉ có nghĩa là ta không phải đáp án của , điều đó không có nghĩa là câu trả lời không đạt. Cô có thể phẫu thuật thẩm mỹ vì bản thân thích, không thể vì một người đàn ông thích. Cô không phải vật phụ thuộc của Lận Quan Kỳ, là chính , trên đời này sẽ không có người thứ hai.”
Tôi tiến lên vòng qua chân ta, bế kiểu công chúa ra ban công.
Hoàng hôn sắp tắt, ánh nắng như vụn vàng rơi rớt, giữa những đám mây trôi là ráng chiều rực rỡ, lấp lánh.
“Đẹp không? Nhưng chụp ảnh lại không bằng một phần ba vẻ đẹp thật. Nhưng biết đó là vấn đề của ống kính, không phải vấn đề của nó. Người khác những lời tệ bạc, đó là vấn đề của họ, không phải của . Trong mắt tôi, rực rỡ như hoàng hôn .”
Con ai cũng có vẻ đẹp riêng, không có cái gọi là vẻ đẹp tiêu chuẩn.
Bạn có thể chê thẩm mỹ của một , đừng vì thế mà phủ nhận tất cả về ấy, càng không nên công kích ngoại hình của ấy.
“Còn nữa, tôi có người tôi . Tình của ấy khiến tôi biết bản thân mình tuyệt vời thế nào. Yêu một người, không chỉ vì bề ngoài của họ, mà còn vì con người của khi ở bên họ là như thế nào.”
Bạn thấy sao?