1
Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi xuyên thành nữ chính tiểu bạch hoa trong tiểu thuyết ngược tâm cũ rích. Còn bị ràng buộc với một hệ thống.
Theo cốt truyện, bá tổng phải lòng tôi ngay từ cái đầu tiên, bất chấp việc tôi sắp đính hôn với mi trai, ta cưỡng đoạt, thậm chí còn quay video đe dọa tôi phải l.à.m t.ì.n.h nhân của ta, nếu không sẽ công khai đoạn video đó.
Tôi cảm thấy mình đã bị vấy bẩn, không xứng với người mi trai dịu dàng, chỉ có thể bị ép chia tay nhận lời bá tổng.
Phần sau là bá tổng chiếm tôi không trân trọng. Vì tôi sinh ra nghèo khó, bị mẹ của bá tổng dùng chi phiếu nhục, bị nữ phụ – đối tượng đính hôn của bá tổng nhục trong bữa tiệc, bị người hầu trong biệt thự chế giễu. Tóm lại, mọi người đều có thể giẫm tôi một cái.
Trong hoàn cảnh khó khăn như , tôi càng nhớ đến sự tốt đẹp của nam phụ dịu dàng, điều này lại bá tổng tức giận. Anh ta ngủ với người khác, còn bắt tôi xem tận mắt. Thậm chí còn cử người xâm phạm tôi, vô khiến đứa con của chúng tôi không còn.
Để giúp tôi xả giận, nam phụ đối đầu với nam chính, cuối cùng lại có kết cục tan xương nát thịt. Tôi đau lòng tột cùng, bá tổng hối hận không kịp, lúc này mới phát hiện mình đã tôi sâu đậm, tôi đã tuyệt vọng. Anh ta trút giận lên đầu nữ phụ, khiến gia đình ta sản, bị một đám ăn mày cưỡng bức đến chết.
Tôi chạy ta đuổi, tôi mọc cánh cũng khó bay. Anh ta quỳ xuống xin lỗi tôi dưới cơn mưa lớn, ta không chê bai tôi. Tôi vì mềm lòng nên tha thứ cho ta. Vì trong toàn bộ 240 chương, có 230 chương ngược tôi, 2 chương truy thê hỏa táng tràng, 8 chương còn lại là cuộc sống hôn nhân ngọt ngào.
Hệ thống bắt tôi phải đi theo cốt truyện mới có thể trở về thế giới ban đầu.
Tôi nhăn mày nghe xong: “Não mi bị lừa đá rồi à?”
Hệ thống: […?]
“Ta đang sống tốt mẹ nó đẹp, mi kéo ta tới cái nơi dơ bẩn chim còn không thèm ẻ này, còn bắt ta nhiệm vụ ngu ngốc này, não mi có bọt à? Đây là cốt truyện mà con người có thể viết ra sao?”
“…”
[…]
“…”
[…]
“…”
…
Mệt mỏi quá.
Chửi hơn một tiếng đồng hồ, miệng đã khô khốc, hệ thống như không hiểu tiếng người, ngoài im lặng ra thì chỉ im lặng.
Hiện tại cốt truyện đã đến đoạn tôi vừa bị cưỡng ép xong. Trong căn phòng ở tầng cao nhất chỉ có mình tôi, sự lộn xộn xung quanh cho thấy đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Đầu giường đặt một tấm chi phiếu trống.
Tôi mặc quần áo vào, cầm điện thoại chụp lia lịa trên giường và sàn nhà. Sau đó gom chăn ga cùng với túi rác xách ra ngoài, gọi taxi.
Bá tổng không cho người canh chừng tôi, ta rất tự tin.
Hệ thống nhận ra điều bất thường, lên tiếng: [Ký chủ, định gì?]
Theo sách, lúc này tôi phải tức giận xé nát tấm chi phiếu, sau đó khóc lóc trong phòng tắm, rửa cơ thể mình cho đến khi da bị tróc. Đó là cách ngốc nhất. Làm thì chứng cứ đều bị rửa sạch hết rồi.
Tôi định gì ư? Dĩ nhiên là mang theo nhân chứng, vật chứng để tiến hành thủ tục pháp lý.
Ngay khoảnh khắc tôi bước lên taxi, toàn bộ cơ bắp co giật mạnh, cảm giác tê tê.
“?”
[Theo quy định, vi phạm hướng đi của cốt truyện, ký chủ sẽ bị điện giật ở các mức độ khác nhau.]
Có nghĩa là, nếu tôi thực sự điều gì đó, hệ thống không thể can thiệp.
“Có c.h.ế.t không?”
[Không, chỉ là trừng thôi.]
“Ồ, tùy mi.”
Tôi cứng đầu lắm, miễn là giật không c.h.ế.t thì cứ giật đi. Bắt tôi đi theo cốt truyện, không thể nào.
Cảm giác dòng điện trên người càng lúc càng rõ rệt, tôi co giật liên tục, đầu choáng mắt hoa. Khi đến bệnh viện thành phố để kiểm tra, tôi gần như không thể đứng vững.
“Bác sĩ, hiện tại tôi đang chóng mặt buồn nôn, có căn cứ nghi ngờ bị bạo lực trong quá trình bị xâm dục.”
Bác sĩ hoàn toàn tin tưởng mà kê thuốc, dù sao trên người tôi thực sự có những vết bầm tím. Sau đó tôi mang theo hồ sơ khám bệnh và hóa đơn chứng minh đến cục cảnh sát gần đó để trình báo.
Trong phòng thẩm vấn, tôi ngồi trên ghế, rồi đưa ra các tài liệu bệnh viện đã cấp.
“Tôi muốn báo Lận Quan Kỳ đã cưỡng bức tôi từ chín giờ tối đến hai giờ sáng tại tầng cao nhất của Duyệt Hào.”
Cưỡng bức, hai từ này tôi ra bình tĩnh như đang về một vụ cướp. Người cần cảm thấy xấu hổ vì điều này không phải là tôi.
Hai cảnh sát đối diện không giấu sự khiếp sợ trong mắt.
“Có phải là người chúng tôi đang nghĩ không?”
Tôi bình tĩnh gật đầu.
“Đúng , cậu cả nhà họ Lận ở Giang Thành, Lận Quan Kỳ.”
Bọn họ tôi với ánh mắt đầy ngờ vực. Nhưng không có quy định nào rằng nạn nhân phải có vẻ ngoài yếu đuối, khóc lóc. Tài năng, thân phận, vinh dự đều không thể đại diện cho nhân cách của một người. Thân phận cao quý thì sao? Súc sinh mãi mãi vẫn là súc sinh.
Bạn thấy sao?