Ta gắng sức mở to mắt, tay vừa nhúc nhích đã phát ra tiếng . Một nữ tử quay đầu ta, nở nụ chói lóa.
“Ngươi tỉnh rồi à.”
Ánh mắt đầu tiên, ta thầm chửi: Mẹ kiếp, đẹp thật đấy!
Ánh mắt thứ hai, ta lại chửi: Mẹ kiếp, đó là ca ca của ta!
Ta dụi dụi mắt, gương mặt diễm lệ của nữ tử ấy hiện rõ trước mắt, ta trợn tròn:
“Nhị ca… ưm ưm.”
Lương Chu một tay bịt miệng ta, tay kia đưa lên môi ra hiệu im lặng, tít mắt:
“Phi Yến chớ có bậy, ta là quân sư Chu Lương. Ngươi có mấy đời cửu tộc thế hả? Thế gian này quản thúc nam nhân cực nghiêm, nhập ngũ hay vào triều đều là cấm kỵ.”
Ta chớp mắt lia lịa, hắn mới buông tay, quay sang với người bên cạnh:
“Điện hạ không lén lút hối hận đổi cờ đâu.”
Lý Chiêu Ninh khẽ gãi mũi, lẩm bẩm:
“Sao gáy cũng có mắt thế.”
Ta bọn họ không thể tin nổi, ca ca của ta đúng là đại lão giả nữ trang.
Hơn nữa còn là kiểu lỡ sơ suất là bay cả cửu tộc.
Sau này quyết không thể đắc tội!
Ta tạm quên hết mọi thứ, túm lấy cổ tay áo của Lý Chiêu Ninh:
“Ngươi… ngươi… ngươi… sao lại để huynh ấy ?”
Lý Chiêu Ninh vểnh ngón tay lan hoa, nhẹ nhàng gỡ tay ta ra:
“Chu Lương có tài, không nên để mai một.”
“Nhưng mà nếu như…”
Nàng hạ một quân cờ xuống bàn cờ:
“Bổn điện sẽ đỡ cho.”
Ta cứng họng, hai người này đều điên cả rồi.O mai d.a.o Muoi
Ta… ta… ta… phải quỳ thôi!
15
Âm thanh trong xe người bên ngoài ý, rèm xe bị vén lên, hiện ra gương mặt uy nghi của tỷ tỷ, nàng đối diện với ta, hơi nhướng mày:
“Tỉnh rồi à?”
Ta gật đầu. Giọng của Lương Phi Yên dịu dàng:
“Vậy xuống xe tiếp tục đi bộ đi.”
Tỷ tỷ là người giống mẫu thân nhất, cả tính lẫn mưu lược.
Ta quay đầu hai người kia, bọn họ như không nghe thấy lời của Lương Phi Yên, ta biết ý họ, đành cam chịu bước xuống xe, quay lại đội ngũ bộ binh.
Nắng gắt như đổ lửa, ta cũng tiến bộ không ít, từ hai ngày một lần ngất, lên thành năm ngày một lần ngất, khẩu phần ăn cũng tăng vọt.
Bao nhiêu ngày rồi ta không soi gương, chỉ thấy bóng mình trong nước khi rửa mặt, trong lòng chỉ mong Văn Cảnh không phải kẻ mê sắc, nếu không ta thế này, chắc hắn sẽ trốn vào chăn khóc mất.
[ – .]
Nhớ phu lang quá.
Khi nghỉ ngơi, ta moi bút giấy từ trong giáp n.g.ự.c, chấm bút lên lưỡi rồi chật vật viết chữ.
Có người lén , ta quay lưng che lại.
Nàng chậc một tiếng:
“Ta đâu có biết chữ, sao keo kiệt .”
“Viết thư cho nhà à? Ngươi viết nhiều thật đấy, suốt ngày thấy cắm cúi viết, nhớ nhà sao. Nhìn cũng nhỏ con, nhà gì ?”
Ta thở dài, không viết tiếp nổi, quay đầu vị đại tỷ này, nàng hơi ngại ngùng:
“Giúp ta viết thư không?”
Tướng quân phủ lớn, không thiếu giấy bút, ta giúp nàng viết xong, rồi có người khác cũng đến nhờ ta.
Trong suốt chặng đường, ta viết không ít thư cho họ, đến nơi sẽ có người chuyển đi, để trấn an người nhà lâu không tin tức.
Họ gọi ta là Tiểu Yến Nhi, rất chăm sóc ta, có cái bánh bao cũng nỡ bẻ đôi nhường ta.
Ta lén khoe với Lương Phi Yên, hỏi nàng có phải cắt xén lương thực của họ không, rồi chìa nửa cái bánh bao ra đắc ý.
Lương Phi Yên bật , liếc xéo ta:
“Ngoan! Về nhà tỷ tỷ sẽ bảo phụ thân nấu cho muội canh óc heo nhiều một chút.”
Nàng đạp ta trở lại hàng ngũ.
Nửa tháng đi đường, chúng ta đến Hương Thành nổi tiếng với hoa, Phong Bắc cách đó hai trăm dặm.O Mai d.a.o Muoi
Lý Chiêu Ninh ra lệnh ở đây nghỉ ngơi, không quấy nhiễu dân chúng.
Nàng ta cùng ca ca bàn bạc đối sách, còn lôi ta vào nghe ké.
Lý Chiêu Ninh cho rằng đám người Phong Bắc không phải người xấu, nếu c.h.é.m g.i.ế.t sạch sẽ quá tàn nhẫn, dễ khiến dân chúng oán hận, vì khi đói kém, Phong Bắc từng giúp đỡ họ rất nhiều.
Lương Chu thì không nghĩ , thiên hạ cần ổn định, nếu không nhổ sạch mầm họa, hậu họa khó lường.
Hai người tranh luận, Lý Chiêu Ninh vẫn cau mày biện bác, không có vẻ bị phạm hay giận dữ.
Ta lôi bánh bao trong n.g.ự.c ra, vừa nghe vừa ăn.
Chẳng biết khi nào hai người họ cùng ta.
Miệng ta đang nhai, tay chỉ vào mình:
“Muốn hỏi ý ta hả?”
Lý Chiêu Ninh giật nhẹ khóe mày:
“Không sao, ngươi cứ ăn đi.”
Lương Chu tít mắt:
“Tiểu muội, muội mập lên rồi đấy.”
16
Hai người bọn họ cãi nhau, lôi cả ta vào gì chứ?
Quả thực khiến người ta lạnh lòng.
Ta hừ một tiếng:
Bạn thấy sao?