Ánh mắt hắn cuối cùng cũng rời khỏi gương mặt Xuân Hoa Thu Nguyệt kia, thẳng vào ta:
“Phu chủ thích loại như sao?”
Tim ta đập thình thịch, giọng đè thấp:
“Ngươi đừng loạn, mau về đi.”
Hắn ngược lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
“Phu chủ đi cùng ta về.”
Lúc này, lão bản chen đến bên ta:
“Tam tiểu thư, vừa rồi ngài định ra giá bao nhiêu đấy?”
Đa tạ, cả thiên hạ đều biết ta ra giá rồi.
Tay Văn Cảnh nắm chặt đến mức khiến ta đau:
“Nếu phu chủ muốn ở lại đây, thì ta cũng sẽ ở lại.”
Có nghe nổi không? Thật sự có nghe nổi không đấy!
Ta muốn nổ tung lên mất, liếc thấy trên lầu hai có người đang dựa lan can xem trò hay, Lý Chiêu Ninh trên đó nhún vai, nhẹ với ta.
Tốt lắm! Tốt lắm! Ta biết rồi, Văn Cảnh sao tìm đến đây.
Đồ chó c.h.ế.t! Ta đúng là mù mắt mới từng ngưỡng mộ nàng ta.
Cơ thể ta bị kéo giật đi, Văn Cảnh không chờ ta trả lời đã lôi tuột ta ra cửa:
“Nếu phu chủ không muốn ở lại, thì đi cùng ta.”
Hắn trực tiếp kéo ta ra ngoài, nhét lên xe ngựa. O mai d.a.o Muoi
Ta còn chưa kịp trả giá, tiết cũng chẳng kịp cản ta.
Sắc mặt Văn Cảnh lạnh lẽo chưa từng có, ta ho khan mãi bên cạnh hắn, hắn đưa ta chén trà, vẫn chẳng câu nào.
Quả nhiên là giận rồi.
Ta hừ nhẹ:
“Gan của ngươi cũng lớn nhỉ, dám một mình mò vào chỗ đó.”
Giọng hắn bình thản mang chút điên cuồng:
“Phu chủ đã thích tới đó, lẽ nào không phải nơi tốt?”
Ta nghẹn lời:
“Ta là nữ tử, tới đó đương nhiên là…”
“Hừ.”
Ta lập tức ngậm miệng, lần đầu tiên hắn khẩy với ta như .
Trong lòng thấy rờn rợn.
Ta định chống đỡ phong thái phu chủ, vừa vào phòng, hắn đóng sầm cửa lại, tiếp theo ta bị ném lên giường.
Hai tay ta bị trói chặt trên đầu giường.
Ta Văn Cảnh đang cúi người cởi đai lưng của ta, vô thức nuốt khan một cái:
“Ngươi to gan lắm!”
“Nếu phu chủ không thích ta thế này…”
[ – .]
Ngay sau đó, mắt ta bị bịt kín bởi đai lưng của hắn.
Ta rõ ràng cảm nhận y phục trên người lỏng lẻo, tác của Văn Cảnh không vội vã, vẫn đâu ra đó như mọi khi.
Chỉ có giọng là khàn hơn thường lệ:
“Bịt mắt lại thì sẽ không thấy nữa.”
Suy cho cùng cũng chỉ có thể là ngươi thôi nhỉ!
Nói sao nhỉ, vừa kích thích vừa hồi hộp, ta lại thấy… hơi mong đợi.
15
Sáng hôm sau, ta ngủ tới tận trưa, đêm qua tiêu hao quá nhiều, trên cổ tay vẫn còn vết đỏ mờ mờ.
Văn Cảnh ngồi ở đầu giường đút nước cho ta, giọng ôn nhu:
“Phu chủ, nhuận họng chút đi.”
Ta liếc hắn một cái, uống hết chén nước, ánh mắt bỗng khựng lại.
Ta thấy khóe môi Văn Cảnh khẽ cong, nhạt.
Tự dưng lòng ta nhẹ bẫng.
Thị nữ hớt hải chạy vào:
“Tam tiểu thư, cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!”
Nàng ta như muốn gì, thấy Văn Cảnh cũng ở đó, chỉ đành ngập ngừng.O mai d.a.o Muoi
“Nói thẳng đi.”
Nghe lệnh ta, nàng ta mặt mày đau đớn:
“Hôm qua chuyện ngài bị phu lang đưa về từ Thanh Phong Các đã truyền khắp nơi rồi, mọi người đều đang , … ngài sợ vợ!”
Vậy là đám dân kinh thành lại có thêm chuyện trà dư tửu hậu.
Nhưng Văn Cảnh chen ngang như thế lại khiến ta tránh cảnh đấu giá.
Tại sao?
Sợ vợ mà cũng tính là thành tích phong lưu à?
Ta Văn Cảnh, hắn mắt mũi, mũi tâm, như thể chẳng liên quan gì đến hắn .
Ta gõ gõ thái dương, lập tức có lực đạo êm ái ấn nhẹ vào.
Văn Cảnh kéo ta vào n.g.ự.c hắn, tay nhẹ nhàng xoa thái dương cho ta.
Phải thử một lần. Ta với thị nữ:
“Nực , trong nhà này người một là một, hai là hai là ta đây.
“Nếu bản tiểu thư muốn, ta nuôi mười người tám phu lang, hắn có cản không?”
Thái dương ta sắp bị hắn ấn nát rồi.
Ta nhe răng, đẩy tay Văn Cảnh ra, trong lòng tự phủ định ý nghĩ vừa rồi.
Ban nãy, ta vốn định :
“Chỉ là bản tiểu thư nể mặt Văn Cảnh, không muốn để hắn mất mặt trước người ngoài, ngươi hiểu thế nào là thương phu lang không?”
Câu đó, đáng lẽ là lời tỏ với Văn Cảnh, rốt cuộc lại chẳng dính dáng gì tới hắn.
Bạn thấy sao?