Giờ ta còn lấy luôn vị hôn phu cũ của nàng ta, thù mới cũng thành.
Ban đầu ta vốn không định dẫn Văn Cảnh đi dự yến tiệc, khi ta ra điều đó, ánh mắt ảm đạm của hắn khiến ta lập tức nhận ra, hắn đã hiểu sai ý ta.
Hắn cho rằng ta chê hắn, không muốn đưa hắn ra ngoài gặp người.
Nhưng nếu ta vừa kết hôn xong đã đơn độc đến yến tiệc, không dẫn theo phu lang, thế nào cũng bị dị nghị.
Mẫu thân tưởng ta lại nổi chứng quậy , lập tức ra lệnh bắt ta mang theo người đi cùng.
Chọc hắn giận rồi mà lại chẳng tránh chuyện, trên xe ngựa ta không nhịn thở dài một tiếng.
Ánh mắt hắn lướt qua ta, biểu cảm không đổi, ta biết hắn nhạy cảm, trong lòng chưa chắc không thất vọng.
Chỉ là hắn không hiểu nỗi khổ của ta, nữ chính trong nguyên tác có sức hấp dẫn kinh người, thủ đoạn lại cao siêu.
Khi đó là độc giả, ta từng vô cùng thích nàng, thấy việc nam nhân quỳ dưới váy nàng là lẽ đương nhiên.
Nhưng… cái “nam nhân trong thiên hạ quỳ dưới váy nàng” ấy, không thể là nam nhân của ta!
Ta không muốn bị đội cho cái mũ xanh.
Văn Cảnh nếu gặp Đại hoàng nữ đã thay đổi, liệu có d.a.o không?
Trong nguyên tác thì không.
Nhưng bây giờ thì sao?
Mà những lo lắng này, ta không thể ra với hắn .O mai d.a.o Muoi
Ta mân mê ngón tay hắn, tùy ý mở lời:
“Nghe Đại điện hạ sau khi khỏi bệnh lại càng giỏi giang hơn, có phong thái giống bệ hạ thuở trẻ.”
Văn Cảnh hơi nhíu mày.
Ta lại tiếp:
“Nhiều người gặp nàng đều bảo nàng thay đổi rất nhiều, ngay cả mẫu thân và tỷ tỷ cũng đã đánh giá thấp nàng, đều khen ngợi hết lời…”
Hắn mở miệng:
“Thê chủ rốt cuộc muốn gì?”
Động tác của ta ngưng lại, giả vờ nửa nửa không, vừa khó vừa thăm dò:
“Nói đến cũng lạ, Đại điện hạ với ngươi cũng có duyên phận. Nếu như người cũ hối hận mà tới xin lỗi, ngươi…”
Đuôi mày hắn khẽ nhướng lên, trong mắt ánh lên ý :
“Ồ… Thê chủ đây là… tự ti, còn ghen rồi?”
…
Nói trắng ra như , thê chủ còn cần mặt mũi nữa không hả!
Khóe môi ta cứng lại, chuẩn bị phát cáu thì đột nhiên bị hắn nắm chặt lấy tay.
Giọng của hắn nhẹ nhàng như dòng nước xuân, khiến cơn giận của ta lắng xuống:
“Thê chủ, Văn Cảnh có lòng, biết ai đối xử tốt với ta.”
6
Trước khi thành thân, ta và Văn Cảnh không có nhiều giao .
[ – .]
Cơ bản chỉ là mỗi khi hắn bị người ta trêu chọc, ta sẽ chen vào trêu ghẹo mấy câu.
Hắn phản ứng cũng giống như bao nam tử bình thường khác, cảm thấy nhục nhã, trừng mắt giận dữ ta. Ta cứ tưởng hắn rất ghét ta.
Khóe miệng không kiểm soát hơi nhếch lên, ta che miệng khẽ ho:
“Biết là , bản tiểu thư chính là người tốt nhất trên đời này.”
Gặp thì gặp thôi.
Dù sao cũng sẽ phải gặp, gặp sớm thì ta còn có thể sớm quan sát hình.
Phủ Đại Hoàng nữ vô cùng hoa lệ, nguyên chủ kiêu căng xa xỉ, chưa cưới chính phu mà đã nạp không ít phu thị.
Ta dẫn Văn Cảnh vào phủ, hạ nhân dẫn đường, dọc đường nhận không biết bao nhiêu ánh mắt soi mói công khai lẫn ngấm ngầm.
Ta nhíu mày, trừng mắt đáp trả hết lượt, bọn họ tuy tỏ vẻ khó chịu không ai che giấu sự mong chờ đối với cảnh sắp tới.
Bọn họ tò mò Đại Hoàng nữ đã thay đổi tính nết sẽ đối xử với vị hôn phu cũ của mình như thế nào.
Ta nhớ rõ đoạn kịch bản ở đây, trong nguyên tác ta không thành thân, tại yến tiệc này sẽ lêu lổng mà trêu chọc một trong các phu thị của nàng ta.
Lý Chiêu Ninh sẽ bá đạo bảo vệ nam nhân của mình sau lưng, không khách khí chút nào mà “mời” ta rời khỏi, mất hết thể diện.
Nam nhân của nàng ta càng nàng ta, danh tiếng của ta càng buồn .
Nhưng hiện tại, ta đã cưới Văn Cảnh, nếu trước mặt hắn lại đi trêu ghẹo nam nhân khác…
Trong lòng ta có chút chột dạ, vô thức quay sang Văn Cảnh, thì thấy hắn đang xuất thần về một hướng.
Ta thuận theo ánh mắt hắn sang, tim lập tức siết chặt.
Lý Chiêu Ninh xuất hiện trong bộ y phục hoa lệ, cao quý vô cùng, khí chất xuất chúng.O Mai Dao muoi
Ánh mắt nàng ta mang theo ý nhẹ nhàng đảo qua một vòng, bỗng dừng lại, cố định ở hướng bọn ta.
Nói chính xác hơn, là dừng lại trên gương mặt của Văn Cảnh.
Thế giới này chính là một vũ trụ NTR khổng lồ.
7
Đây là lần đầu tiên nữ chính xuyên không đến gặp Văn Cảnh.
Ta rõ ràng cảm nhận Lý Chiêu Ninh có sự ý đặc biệt đến hắn.
Dù nàng ta che giấu rất tốt, vẫn không qua nổi mắt ta.
Trong suốt buổi tiệc, nàng ta về phía Văn Cảnh không chỉ một lần, ánh mắt cũng liếc sang ta đang đứng cạnh hắn, ánh nheo lại mang đầy vẻ đánh giá soi xét.
Ta khó tránh khỏi cảm khó chịu, uống thêm vài chén rượu. Văn Cảnh ngồi bên cạnh gắp thức ăn cho ta, một miếng cá đã lọc sạch xương vào đĩa ta.
Giọng hắn nhàn nhạt: “Thê chủ, uống rượu thân.”
Mặt ta lúc này đã nóng bừng, vào trông có vẻ đã ngà ngà.
Ta ăn miếng cá ấy, lại uống một ngụm rượu:
“Hừ, bắt đầu quản ta rồi đấy à?”
Ta đột ngột ngậm miệng lại.
Rõ ràng điều ta muốn là: 【Cứ để ta say c.h.ế.t đi!】
Nhưng lời vừa thoát ra lại bị tự chỉnh sửa.
Bạn thấy sao?