Xuyên Thành Nhân Vật [...] – Chương 1

1

1

Văn Cảnh ở thế giới này không phải kiểu người hoan nghênh. 

Ngược lại, thân hình hắn cao lớn, ngũ quan sắc nét, tính lại quá đỗi lạnh nhạt, lời lẽ sắc bén khiến đám con cháu thế gia đều xa lánh.

Nữ chính đến từ tương lai sẽ biết trân trọng sự khác biệt của hắn, hiện tại, trưởng công chúa đương triều chỉ tìm đủ mọi cách, thậm chí không tiếc tự tổn thương bản thân để thoái hôn với hắn.

Nhưng ta không ngờ, lúc hắn đường cùng tuyệt lộ, lại tìm đến cầu xin ta.

Ta không biết hắn cách nào để đuổi đám hạ nhân của ta đi, chỉ thấy hắn chật vật đứng trước cửa phòng ta.

Một thân áo trắng đã bị mưa thấm ướt đẫm, dán chặt vào người, ở cái thời đại coi trọng quy tắc với nam nhân này, bộ dạng như thế mà bị người khác bắt gặp thì thanh danh hắn coi như tiêu tan.

Ta luôn ghi nhớ thân phận của mình là một kẻ ăn chơi trác táng, bèn nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, giọng trêu ghẹo cất lời:

“Cầu người mà thái độ thế này sao, Văn trưởng công tử?”

Hơi thở hắn rối loạn, bàn tay siết chặt nắm , cố nhẫn nhịn không lên tiếng, khóe mắt mơ hồ ửng đỏ.

Ta bật , kéo hắn từ màn mưa vào phòng, cũng kéo luôn cả hắn vào lòng ta, ướt cả y phục của ta.

Thân thể hắn cứng đờ, vành tai đỏ ửng, từng lời như từ kẽ răng rít ra:

“Nếu Tam tiểu thư không muốn, cũng không cần phải nhục mạ ta như thế.”

Nghĩ đến tính khí kiêu ngạo như bạch hạc của hắn, tay ta liền đổi hướng, vỗ nhẹ lên thắt lưng hắn một cái:

“Trước khi đến tìm ta, chẳng lẽ ngươi không biết ta là loại người thế nào?”

Hắn lại càng cứng ngắc, vẻ mặt như không thể tin nổi, trừng mắt ta, tay che lên chỗ vừa bị ta vỗ.

Ta cong mắt với hắn:

“Cầu người, thì phải trả giá một chút! Huống chi mấy hôm trước, ta chỉ vài câu thôi mà ngươi đã đá ta rớt xuống nước, bây giờ lại đến cầu ta, ta là thánh mẫu lấy ơn báo oán chắc?”

Mặt không đỏ, tim không loạn, ta hoàn toàn không nhắc đến chuyện lúc đó ta tay hắn trắng nõn, rất hợp để ôm vào lòng mà từ từ chơi .

Văn Cảnh là người đã quen chịu đựng lễ giáo nam đức, nào chịu nổi những lời như . Lúc ta còn định thò tay sàm sỡ thì hắn đã đá ta một cú bay thẳng xuống sông.

Lực chân mạnh thật, chẳng dịu dàng chút nào.

Nghĩ lại thấy bực, ta lại nhéo thêm một cái vào bên hông còn lại của hắn.O mai Dao muoi

Hắn hít sâu mấy hơi, mắt cụp xuống, hàng mi dài như cánh bướm đang run rẩy, giọng khàn khàn:

“Cầu xin người… Tam tiểu thư.”

Khiến người ta không khỏi lòng trắc ẩn.

Cũng khiến người ta nảy sinh lòng muốn trêu chọc thêm.

2

Ta và vị Tam tiểu thư trong nguyên tác trùng tên với nhau, số phận lại hoàn toàn trái ngược. 

Ta là nhi, còn nàng ta tuy tính vô lại, lại người người chiều.

Vì muốn biết kết cục của nàng ấy ra sao, ta đã đọc hết toàn bộ câu chuyện.

 Không ngờ sau một giấc ngủ, ta lại xuyên vào chính quyển sách ấy. 

Khi ta xuyên tới, vẫn còn chưa biết , chịu sự ràng buộc của cốt truyện, từ lúc đó đã không còn đường quay đầu.

Trong tiệc chọn đồ vật đoán tương lai, tay ta vốn muốn cầm lấy thanh mộc kiếm, lại không khống chế mà chuyển sang chộp lấy y phục lộng lẫy của mẫu thân, xé toạc vạt áo nàng ba phần.

Mặt mẫu thân đen như đáy nồi, khi ấy nàng vẫn chưa biết rằng, đó mới chỉ là món khai vị mà ta mang đến cho cuộc đời nàng sau này.

[ – .]

Muốn tiến bộ ư? Đừng mơ.

Nếu ta muốn đọc sách, thứ lôi ra chắc chắn là loại tiểu thuyết cấm kỵ ngoài chợ.

Nếu ta muốn luyện chữ, viết ra toàn là dâm từ diễm phú.

Ta nhất định phải là một kẻ không ra gì, không thể bước lên vũ đài, một tên ăn chơi đầy rẫy thói hư tật xấu như thế mới càng tôn ánh sáng rực rỡ của nữ chính sau này.

Nhưng sau bao năm chống chọi, ta cũng tìm khe hở để luồn lách. 

Muốn việc tốt, không thể trực tiếp, mà cần phải có một lý do hợp lý để che giấu, sao để người ta vẫn tin ta là một phế vật.

Ví như chuyện Văn Cảnh đến cầu xin ta, ta không thể vì mềm lòng mà đồng ý.

Nhưng có thể vì phát hiện ra thú vui mới, muốn giữ người bên cạnh để tha hồ trêu chọc mà đồng ý.

Trong nguyên tác, sau khi bị trưởng công chúa thoái hôn, Văn Cảnh trở thành trò khắp kinh thành. 

Hắn chọn cách cạo đầu đi tu, rũ bỏ hồng trần. 

Dù sau đó nữ chính đem lòng say mê hắn ngay từ cái đầu tiên, hắn vẫn không hề d.a.o , quyết ý sống bên thanh đăng kinh kệ.

Không biết sai lệch ở đâu, cuối cùng hắn lại tìm tới ta.

Nhưng mà, đã là kẻ ăn chơi thì nghĩ sao , hành sự ngông cuồng cũng chẳng ai thấy lạ.

Văn Cảnh theo mẫu thân là Thái phó đến tướng phủ dự yến tiệc. Trong lúc đó, hắn lén đến tìm ta. 

Ta cũng nhân cơ hội náo loạn buổi tiệc, chịu ba roi gia pháp, rốt cuộc nên vụ hôn sự này.

Ngày hôm ấy, ai dự tiệc cũng đều nhớ rõ, hỗn thế ma vương của Lương gia vì nhi tử của Thái phó bị trưởng công chúa từ hôn, mà nhất quyết chống lại phụ thân đến mức ông tức đến suýt ngất cũng không chịu lùi bước.

“Ta muốn lấy Văn Cảnh, trưởng tử của Thái phó, phu quân!”

3

Danh tiếng của ta không tốt, mà danh tiếng của Văn Cảnh cũng chẳng khá khẩm gì hơn. 

Ta nhất quyết lấy hắn, chỉ khiến danh tiếng vốn đã chẳng tốt của cả hai càng thêm tồi tệ.

Bọn quý tộc trong kinh phần lớn đều âm thầm ngồi xem trò vui, đoán rằng ta bị mê muội hay trong lòng đang toan tính chuyện gì đó để trêu Văn Cảnh. 

Không một ai xem trọng cuộc hôn sự này, tới ngày cưới, mỗi người trong số họ lại nhiệt hơn ai hết.

Trước khi ta vào phòng, bọn họ dồn dập rót cho ta hết chén này đến chén khác, mưu toan moi lời từ miệng ta. O mai d.a.o Muoi

Ta chỉ khép hờ mắt, giữ vẻ thần bí, họ từng người từng người như hiểu ra điều gì, tự mình tưởng tượng thêm, ta thì chẳng rõ bọn họ đã bổ não đến mức nào rồi.

Lúc bước vào phòng, chân ta đã mềm nhũn, phải gắng gượng mới hoàn thành hết nghi lễ, sau đó ta tựa đầu vào giường, thả lỏng đầu óc.

Trước mắt xuất hiện một chén nước. 

Văn Cảnh mặc hỉ phục đỏ thẫm, thân hình cao ráo, dáng đứng ngay ngắn như ngọc. 

Ta nhân lúc uống nước mà nuốt một ngụm nước bọt, thắt lưng thon và đôi chân dài của hắn, trong lòng không ngừng lắc đầu.

Đám người ở đây thật không biết thưởng thức của ngon vật lạ.

Với dáng người này mà đặt vào thế kỷ 21 thì chính là thân hình người mẫu chuẩn chỉnh, mà trong mắt bọn họ lại cho là quá thô kệch.

Ở đây, đàn ông lấy vẻ gầy yếu mảnh mai đẹp, để có thể dựa dẫm vào thê chủ, tranh thủ sự thích từ họ.

Ta đặt chén trà xuống, gương mặt lạnh tanh như mặt quan tài của Văn Cảnh, trong lòng bất giác thấy buồn , đúng là một gương mặt của kẻ chuẩn bị canh phòng trống.

Ta kéo ngón tay hắn để hắn ngồi cạnh mình, tiện tay cầm lấy một quyển sách xoay trên đầu ngón tay:

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...