Xuyên Thành Mỹ Nhân [...] – Chương 5

Ta trầm mặc một lát, thử dò xét : "Ngài sẽ không hạ độc ta chứ?" 

Tề Mang đứng đờ, chậm rãi mở mắt, như như không : "Ngươi có bệnh à? Ta hạ độc ngươi để gì?"

"Ai biết ngài hạ độc hài tử trong bụng ta…," Ta cắn đũa nhỏ giọng ,"Kẻ phụ ."

"Tần Tuế," Tề Mang mặt không biểu , bàn tay thon dài trắng bệch nắm chặt lấy lỗ tai ta, “Mười tháng sau mà ngươi không sinh ra đứa bé, ta liền bóp c.h.ế.t ng//ươi."

"Đau đau đau!!" Ta nhanh chóng đẩy hắn ra.

Tề Mang rút tay lại, lạnh lùng tựa vào lưng ghế rồi ta chằm chằm.

"Kia... có phải ngài lo lắng rằng nếu ngài béo lên thì ta sẽ không thích ngài nữa không?" Ta suy nghĩ một lát, sau đó kiên định đưa ra cho hắn câu trả lời chắc chắn, "Yên tâm đi, từ trước đến nay ta không thèm để ý đến bề ngoài đâu. Tình của ta dành cho ngài, có trời đất chứng giám!" 

"..." 

"Nhưng Điện hạ này, ngài chắc sẽ không béo đâu, đúng không?" 

"..." 

Tề Mang đơ ra trông như một tảng đá, rồi bắt đầu cúi đầu ăn cơm, xem ta như không khí .

Hừm, tên nam nhân này…

16

Trăng đã khuất, gió đã thổi, đêm đã sâu.

Một mỹ nữ xinh đẹp đang hái hoa.

Ta lẻn vào phòng ngủ của Thái tử không một tiếng .

Và rồi,

Đối mặt với Tề Mang, mắt lớn trừng mắt nhỏ.

"Tần Tuế" 

Lần đầu tiên Tề Mang chuyện với ta một cách nghiêm túc, “Ta là Thái tử, có thể đem đầu ngươi vặn xuống đấy, hiểu chưa?"

Ta vẫn nằm trên sàn,

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên Tề Mang đang mang một thân áo ngủ bằng lụa, tạo nên vẻ yếu đuối mà cũng dễ thương, mái tóc dài bóng loáng nửa chống trên bả vai trượt xuống, tựa như trượt vào lòng ta, khiến cho tâm trí ta bất chợt - trong một khoảnh khắc - trống rỗng…

Sau khi kịp phản ứng lại, ta gật đầu với bộ dáng tỏ vẻ sợ sệt.

"Ngươi định...," Tề Mang nhắm mắt, thở dài một hơi, như cố bình ổn cảm , "khi nào rời khỏi phủ Thái tử?"

"Không phải, ta vừa ra khỏi cổng lớn." Ta dừng lại một chút, tiếp tục, "Nhưng ta đã quẹo một chút, lần này ta từ tường sau khuôn viên nhảy vào."

"......"

"Ta có trí nhớ khá tốt," Ta lăn đến gần giường của hắn, đắc ý , "Thậm chí nếu lấp kín tường, ta cũng có thể tìm đến chỗ ngài."

"Không cần thiết." Đối phương cũng không cảm kích, lạnh lùng cự tuyệt.

Ta ngay lập tức nhấn nút "phản kháng", khóc lóc om sòm: "Ngài là một tên Bạch Nhãn Lang! Nam nhân phụ ! Ngài không muốn chịu trách nhiệm với mẹ con chúng ta..."

"Bạch Nhãn Lang ta van ngươi," Tề Mang thở dài, giọng nhẹ nhàng mà chính hắn cũng không nhận ra, bất đắc dĩ nhu hòa:  "Tiểu nãi nãi, ngươi xéo đi có hay không?" 

Ta cảm thấy bị tổn thương sâu sắc, liền ngậm miệng lại, sau đó bất đắc dĩ bắt đầu hướng cổng - lăn.

Tề Mang thở dài một hơi, nằm lại trên giường trần nhà và đếm cừu.

"Ngài không ngủ à?"

“Tần Tuế!" Tề Mang thấy ta lại chạy trở về giường hắn liền không thể nhịn nữa mắng.

"Ta có cách để ngài ngủ!" Ta nhanh nhẹn đứng dậy, bịt miệng hắn, thành khẩn , "Thật! Ngài tin ta đi mà." 

"...Nếu ta không ngủ , ngươi sẽ ch/ết."

"..."

Trái tim của tên nam nhân này, thật như một cái kim châm!

Tề Mang gặp ta có lẽ là do hắn đã tích luỹ phúc lành từ kiếp trước.

Hắn thầm, cạn lời.

Ta lấy một chiếc gương đồng, nước và một tờ giấy một cái đèn, rồi xé một mảnh rèm giường xuống, và sau đó, nhẹ nhàng che đi cặp mắt quá mức xinh đẹp của hắn.

"Hãy nhắm mắt lại," Thanh âm của ta nhẹ nhàng đến mức không thể nhẹ nhàng hơn, "Và chỉ cần nghe thôi."

Ta đem rèm che trải lên trên mặt đèn,, ngón tay di chuyển chậm chạp, phát ra tiếng ma sát dễ chịu, một lần, hai lần…

Ta lại tiếp tục sử dụng chiếc gương đồng, vài ngón tay nhẹ nhàng va vào, liên tục, liên tục…

Đúng . Ta đang bắt chước một video giúp hỗ trợ giấc ngủ. 

Là một overthinking, ta thường ngủ bằng cách này.

Tề Mang không có phản ứng, không đoán hắn đã ngủ hay chưa, cũng không mở mắt không kiên nhẫn mà đuổi ta đi. 

Ta lấy một đôi khuyên tai, va chạm nhẹ nhàng, một lần, hai lần... tiếng rơi nhẹ nhàng, êm đềm và liên tục.

Ước chừng đã qua khoảng 10 phút,

Ta nhẹ nhàng đặt đặt cái chén chứa nước bắt chước tạo thành tiếng mưa rơi xuống, nằm sấp gần giường, nghe thấy hơi thở ổn định của đối phương. 

Hắn đã ngủ rồi. 

Nương theo ánh trắng, ta ngắm hắn. So với môi trên, môi dưới sẽ dày hơn một chút, hình dáng môi vẫn rất đẹp, góc dưới của môi còn có một nốt ruồi nhỏ không dễ thấy, vào lại càng khiến người ta muốn hôn.

Lông mi dài và cong, đẹp như hai thanh tiểu phiến, đuôi mắt luôn có chút màu đỏ nhạt, thêm vào vẻ dễ tổn thương mà ai cũng phải thương cảm.

Hắn đã cứu ta một mạng.

Ta không muốn hắn ch//ết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...