Xuyên Thành Mỹ Nhân [...] – Chương 30

30

Một ngày, Tề Mang dẫn ta vào cung điện. 

Chàng tiến vào ngự thư phòng và trò chuyện với Hoàng đế thật lâu. 

Cuối cùng, một tiểu thái giám đến thông báo cho ta vào trong. 

Ta bước vào, và ngay lập tức thấy Tề Mang đang mở rộng vòng tay, lập tức mọi căng thẳng trong tâm trạng của ta đều quét sạch, ta nhanh chóng lao vào ngực chàng. 

Rồi, ta quay đầu lại.

Lại thấy Hoàng đế đang ngồi đó, là người đã từng tức giận bừng bừng trong lần gặp gỡ trước đó.

Ta ngay lập tức muốn quỳ xuống, Hoàng đế lại : "Không cần, tiểu nương.”

Ta không biết phải trả lời thế nào, nên ta định lấy lời chúc Tết cũ của mình thường : “Không , như thế không phải phép, hay là để con quỳ một cái nhé.”

Hoàng đế: “...”

Hoàng đế không gì, chỉ im lặng ta. Trong khi đó, Tề Mang lấy tay che miệng .

Ta lén véo lưng chàng một cái. Véo đến chàng ho khan.

Sau một hồi im lặng, hoàng đế : "Tiểu nương, con trai của ta từ nhỏ đã trầm lặng ít , không thích gặp người lạ. Nếu có chuyện gì xảy ra, mong hãy chiếu cố cho nó nhé."

Ta lắc đầu, bắt đầu bênh vực: "Không, không phải đâu thưa Hoàng đế. Tề Mang tốt lắm!"

Hoàng đế tiếp tục im lặng, trong khi Tề Mang lại tiếp tục .

Sau một vài lời như , cuối cùng, hoàng đế đã chán chường và ra lệnh: "Hai ngươi lăn đi đi."

Hai chúng ta cùng một chỗ lăn khỏi ngự thư phòng…

31

Hoàng đế muốn phong cho ta công chúa.

Công chúa - nghe có vẻ như là huynh đệ tỷ muội với hoàng tử đấy.

Dẹp nha!

"Tại sao ông ấy lại không hiểu lời ta hôm đó chứ?"

"Nàng ?" Tề Mang hỏi, bộ như không biết.

"Ta muốn Thái tử phi, ngài không ra sao?" Ta tự tin và nghiêm túc, "Ta muốn đương với chàng, chàng lại coi ta như muội muội à??"

Tề Mang mặt không biểu cảm, bề ngoài như không có chút rung nào, hai lỗ tai chàng ấy đã đỏ bừng cả rồi, mím môi không một lời.

Lúc đầu ta cũng không cảm thấy gì, chàng ấy như thế, ta ngược lại cũng có chút đỏ mặt.

 Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ám muội ngượng ngùng, ta có chút khó thở.

"Nàng....." 

 Không chờ chàng xong, ta che lỗ tai nhảy ra thật xa, "Muội muội ta gọi ta về nhà ăn cơm, ta đi trước, đi trước, đi đây!!!" 

"Tần Tuế!" 

Cứu mạng, 

 Ta vừa  cái gì??!

 A a a a a a a ——

Hay là ta trèo qua tường, tốt nhất là trở về Tần phủ một vài ngày, có lẽ sẽ bơt ngượng ngùng hơn...

......

 Sau đó ta liền bị người ta chặn ở dưới chân tường Tần gia. 

"Gan lớn quá nhỉ?," Tề Mang ôm lấy eo ta, ép ta vào góc tường, một tay đặt ở phía sau đầu ta, không cho ta lùi lại, sau đó lại nhẹ nhàng thì thầm vào tai ta, "Chạy à?"

"Không chạy” tim ta đập như trống dồn, cúi đầu giấu mặt đỏ bừng, cố gắng mạnh miệng, "Không, không phải chạy."

Tề Mang hôn nhẹ vào trán ta, ta phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt nóng bỏng, ta như bị hút vào... rồi chàng lại tiến đến gần hơn, hơi thở của chúng ta quấn quýt vào nhau, tràn ngập mập mờ. 

"Điện hạ… Điện hạ.."

Tề Mang nhẹ nhàng dùng môi chạm nhẹ vào khóe miệng ta, thanh âm khàn khàn: "Gọi ta là gì?"

Ta chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, đầu óc mơ màng, "A... A mang." 

"Ngoan quá."

Như phần thưởng, môi chàng lại ấn tới trên môi ta lần nữa.

"Hiện tại cho ta, bây giờ chúng ta tính là gì?" 

"Là, là..." Chân ta mềm chân nhũn, lắp bắp , thanh âm càng ngày càng thấp, mặt đỏ bừng "Tính đương vụng trộm?" 

"Ah..." Tề Mang ôm chặt ta, ánh mắt dịu dàng như có móc câu, dính lên da, lên tim ta: "Vậy thì, Thái tử phi đừng quên đến trộm ta thường xuyên nhé."

Ta loạn xạ gật gật đầu, sau đó nhanh chóng leo tường vào Tần phủ, chạy trốn.

Đáng ghét!

Đây chính là mỹ nhân kế!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...