Xuyên Thành Mỹ Nhân [...] – Chương 18

18

Ta vẫn tiếp tục vai trò "hỗ trợ giấc ngủ" tại phủ Thái tử. 

Sau một thời gian, Tề Mang thậm chí còn chuẩn bị cho ta một chiếc giường nhỏ ngay trong phòng ngủ của hắn.

"Thật ra, ta cũng không ngại ngủ chung một giường với ngài đâu," Ta ngượng ngùng .

"Ngươi có đức hạnh gì mà đòi ," Tề Mang lạnh, không chút nể nang.

"......"

Tên đáng ch//ết này! Mồm miệng ác độc! Lão cáo già chanh chua! Ta hậm hực nghĩ thầm, chẳng dám ra.

19

Hoàng đế bệnh rồi, bệnh rất nặng.

Khi ta biết tin này, ta có chút kinh ngạc. Cuốn tiểu thuyết này ta chỉ đọc một nửa, hoàng đế bị bệnh đáng lẽ phải là chuyện ở nửa sau. Trong nguyên tác, cái chết của Thái tử đã đả kích ông rất lớn, bệnh mới từ đó mà xâm nhập, cơ thể ngày càng suy yếu. Đồng thời cũng mở màn cho cuộc chiến giành ngai vàng.

Chẳng lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm sao??

Ta bắt đầu đứng ngồi không yên. Thái tử hiện giờ vẫn còn rất suy sụp, ta lo lắng chỉ cần một chút sơ sẩy, hắn có thể nh//ảy xuống hồ. Lúc này người bảo hộ của hắn đột nhiên bệnh nặng, còn dặn dò hắn cùng với Tam hoàng tử đầy dã tâm kia cùng lo việc triều chính… Tâm trạng ta dần trầm xuống, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

Gần đây, Tề Mang bận rộn hẳn lên, mỗi ngày đều phải dậy sớm vào triều, cơm cũng không kịp ăn. Ta đành phải hâm nóng cơm canh, đặt vào hộp thức ăn, ngồi xe ngựa đến cửa cung đón hắn về, ăn vài miếng trên đường về phủ, ít nhiều cũng đảm bảo hắn không phải chịu đựng cơn đau dạ dày.

“Điện hạ, hôm nay còn có Tuyết Sơn Mai và Như Ý Quyển.”

Tề Mang vén rèm lên xe, ta vội vàng kéo hắn ta.

“Ừm.”

“Có ai khi dễ ngài không?”

Tề Mang vừa ngồi xuống, nghe xong câu này lông mày nhướn lên, ngạc nhiên , “Sao lại hỏi ?”

“Nếu không thì sao ngài lại không vui?” Ta kinh ngạc, “Không lẽ ngài thay lòng, muốn lạnh nhạt với mẹ con ta?! Đồ nam nhân tệ cặn bã.”

Tề Mang không biểu cảm, lần này thậm chí không bảo ta im miệng.

“Ngươi muốn ta vui vì điều gì?”

“Ăn cơm a!” Ta nhét một miếng bánh vào miệng, “Ngài đến ăn cơm còn không vui, thì sao mà vui ?”

Hắn không gì, một lúc sau, đưa tay nhẹ nhàng lau vết thức ăn bên mép ta. Ngón tay hắn lúc nào cũng lành lạnh, như chuỗi hạt bồ đề hắn đeo trên cổ tay, lướt qua gò má ta.

Khi ta đang hoảng loạn, thì nghe hắn nghiêm túc :

“Tần Tuế, mỗi ngày ngươi đều mang những món mình thích ăn đến, ta không mắng ngươi đã là từ bi lắm rồi.”

“……”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...