15
Ta dựa vào sự kiên trì bền bỉ, tinh thần không bao giờ từ bỏ và sức mạnh không buông lỏng của mình ôm chặt lấy cây cột đến chết cũng không buông, thành công thuyết phục Tề Mang để ta ở lại phủ Thái tử, ăn xong bữa tối lại lăn về.
Yeah! Tuyệt vời!
Mày có thể , Tần Tiểu Tuế!
Tiểu Thái tử ủ rũ này đang chờ mày kéo hắn ra khỏi vực sâu đó!
"Đừng chần chừ nữa, ăn đi." Tiếng của Tề Mang vang lên nhẹ nhàng, ta lệ nóng trào dâng, hắn là đang quan tâm đến ta!!!
"Ăn xong thì về đi."
"A."
Ta cầm bát và cơm vào miệng, đột nhiên cảm thấy bất an khi nhận ra Tề Mang không ăn.
"Tại sao ngài không ăn?"
"Ta không đói." Tề Mang nhẹ nhàng xoa nhẹ thái dương, khép mắt lại, hai đầu lông mày như tích tụ đầy uất khí.
Ta trầm mặc một lát, thử dò xét : "Ngài sẽ không hạ độc ta chứ?"
Tề Mang đứng đờ, chậm rãi mở mắt, như như không : "Ngươi có bệnh à? Ta hạ độc ngươi để gì?"
"Ai biết ngài hạ độc hài tử trong bụng ta…," Ta cắn đũa nhỏ giọng ,"Kẻ phụ ."
"Tần Tuế," Tề Mang mặt không biểu , bàn tay thon dài trắng bệch nắm chặt lấy lỗ tai ta, “Mười tháng sau mà ngươi không sinh ra đứa bé, ta liền bóp chết ng//ươi."
"Đau đau đau!!" Ta nhanh chóng đẩy hắn ra.
Tề Mang rút tay lại, lạnh lùng tựa vào lưng ghế rồi ta chằm chằm.
"Kia... có phải ngài lo lắng rằng nếu ngài béo lên thì ta sẽ không thích ngài nữa không?" Ta suy nghĩ một lát, sau đó kiên định đưa ra cho hắn câu trả lời chắc chắn, "Yên tâm đi, từ trước đến nay ta không thèm để ý đến bề ngoài đâu. Tình của ta dành cho ngài, có trời đất chứng giám!"
"..."
"Nhưng Điện hạ này, ngài chắc sẽ không béo đâu, đúng không?"
"..."
Tề Mang đơ ra trông như một tảng đá, rồi bắt đầu cúi đầu ăn cơm, xem ta như không khí .
Hừm, tên nam nhân này…
Bạn thấy sao?