Xuyên Thành Mèo Nhỏ [...] – Chương 5

5

Thẩm Dục lắc đầu:

“Không.”

Câu trả lời của dứt khoát, hề do dự.

Sắc mặt Giang Miên lập tức tái nhợt.

“Vậy… đây?”

lẩm bẩm đầy bất lực, cơ thể run rẩy.

Đột nhiên, ánh mắt rơi xuống .

Bị chằm chằm, cảm giác bất an, theo phản xạ trốn lưng Thẩm Dục.

“Thầy Thẩm, thầy xem… khi nào là Anh Tử ?”

dò hỏi, trong giọng mang theo chút do dự.

Thẩm Dục theo ánh mắt , ánh mắt rơi xuống .O mai d.a.o muoi

Ánh mắt phức tạp nghi hoặc, dò xét, còn một chút… bất lực?

Tôi hồi hộp nín thở, tim đập thình thịch.

Xong , tiêu thật !

Rốt cuộc là chuyện gì thế ?

Tôi chỉ là một con mèo thôi, tại chịu đựng nhiều thứ như ?

Tôi chột , né tránh ánh mắt của Thẩm Dục, dám thẳng .

“Meo…~”

Tôi khe khẽ kêu lên, cố gắng đánh lạc hướng sự ý.

rõ ràng, Giang Miên ý định buông tha cho .

chỉ tay về phía , giọng đầy kích :

“Thầy Thẩm, thầy , Anh Tử lúc nào cũng thích em!

“Nó luôn chống đối em, còn cố hỏng khoảnh khắc giữa em và thầy!

“Nó nhất định là ghét em, nên mới trộm đồ của em!”

càng càng kích , nước mắt rơi càng nhiều.

Lông lập tức dựng hết cả lên.

Cuốn nhật ký đó hết , rõ ràng là tâm địa xa, mà còn vu oan ngược !

[Chủ nhân, bình tĩnh! Bình tĩnh nào!]

Hệ thống kịp thời lên tiếng, ngăn chặn sự bốc đồng của .

[Bây giờ ngươi chỉ là một con mèo, thể để lộ phận của !]

[Ngươi nhớ, nhiệm vụ của ngươi là chia rẽ Thẩm Dục và Giang Miên, chứ tranh giành cảm với !]

“Tiểu thư Giang, đừng kích .”

Thẩm Dục lên tiếng, giọng điệu vẫn bình thản như .O mai d.a.o muoi

“Anh Tử chỉ là một con mèo, nó thể nào lấy trộm đồ của .”

Giang Miên vẫn chịu bỏ qua:

“Thầy Thẩm, thầy thể ?

“Trừ Anh Tử , còn ai thể lấy đồ của em?

“Đây là Ngôi Nhà Rung Động, tất cả đều đang phát sóng trực tiếp, ai dám cả gan như chứ? Chắc chắn là con mèo đó !”

Vừa , bắt đầu .

Nước mắt rơi lã chã, yếu đuối mong manh khiến khỏi thương xót.

Bình luận sóng livestream lập tức bày tỏ sự đồng cảm:

[Tội nghiệp Giang Miên, quà chuẩn kỹ lưỡng mất, đặt cảnh đó thì thật sự khó chịu lắm.]

[Có khi nào là mèo thật ? Mèo nhà cũng giấu đồ của lắm.]

[Tôi thấy Thẩm Dục vẻ chẳng hề rung với . Hỏng , CP thích sắp toang ?]

Nếu bộ mặt thật của , e rằng cũng sẽ màn diễn lừa mất.

Tôi lạnh lùng quan sát, trong lòng tràn đầy khinh bỉ.

Thẩm Dục dường như bắt đầu mất kiên nhẫn.

Anh khẽ thở dài, :

“Tiểu thư Giang, nhắc một nữa, Anh Tử thể nào lấy trộm đồ của .” O mai d.a.o muoi

“Nếu tin, thể phòng kiểm tra.”

Giang Miên sự khó chịu trong giọng , sắc mặt càng thêm khó coi.

ngờ, Thẩm Dục bảo vệ đến .

Đôi mắt xoay chuyển, lập tức đổi sang vẻ mặt khác.

“Thầy Thẩm, xin , là do em quá kích .

“Em tin rằng, nếu thật sự là Anh Tử lấy, chắc chắn nó cũng cố ý.

“Nó chỉ là một mèo con, tâm địa xa chứ?”

Vừa , chủ bước tới gần , xuống, đưa tay định vuốt ve .

Lông lập tức dựng cả lên, hoảng sợ nhảy lùi , nép chặt lưng Thẩm Dục.

Bàn tay Giang Miên khựng giữa trung.

Trên khuôn mặt thoáng qua một tia bối rối và tức giận.

nhanh, che giấu cảm .

dậy, gượng gạo nặn một nụ :

“Thầy Thẩm, thầy thấy , Anh Tử vẫn thích em.

cả, em sẽ cố gắng để nó thích em.

“Dù , lẽ chúng còn cùng chung sống nữa.”

Tôi thò đầu từ lưng Thẩm Dục, Giang Miên cố ý “meo~” một tiếng đầy khiêu khích.

Sắc mặt Giang Miên lập tức sa sầm.

trừng mắt đầy căm tức, đó trở về phòng .

Thẩm Dục đóng cửa , mà ngay gầm sofa lưng , vẫn đang giấu chiến lợi phẩm mà trộm về.O mai d.a.o muoi

“Anh Tử, nghịch ngợm như nữa.”

Anh đưa tay , nhẹ nhàng xoa đầu .

Ngày thứ tư ghi hình chương trình thực tế.

Sáng sớm, tiếng ồn lầu đánh thức.

Tôi nhảy xuống khỏi giường Thẩm Dục, lơ mơ tới cửa.

Chuyện gì ?

Qua khe cửa, thấy Giang Miên đang giữa phòng khách, khuôn mặt đầy giận dữ và tủi .

Trên cánh tay mấy vết cào rõ ràng, m.á.u vẫn còn rỉ .

Những khách mời khác vây quanh , ai cũng nhốn nháo lo lắng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...