22.
Tôi từ từ tỉnh lại.
Phát hiện nửa cái lưỡi còn thè ra ngoài, vội vàng thu lại.
Mất mặt c.h.ế.t đi .
Gia đây mới không mất mặt!
Cố Thời Khánh cúi đầu tôi, khóe miệng như như không: “Tỉnh rồi?”
Tôi theo phản xạ nhắm chặt mắt.
Cố Thời Khánh cúi xuống cọ vào tôi, hạ giọng: “Đồ hư, đợi về nhà tôi sẽ xử lý em!”
Tôi có chút tủi thân.
Cố Thời Khánh ôm tôi đi thanh toán.
Nghe con số mà họ báo ra, tôi trợn tròn mắt.
Cái gì?!
Còn đắt hơn cả tiền bán thân của gia?!
Sao các người không đi cướp luôn đi?!
Chân tôi vẫn còn hơi mềm, chỉ có thể kêu “meo meo” để biểu thị sự phản đối.
Bình luận:
“Bảo bối vất vả tiết kiệm mấy chục đồng, còn người đi săn lại tiêu mười lần như thế.”
“Làm sao đây, chi phí càng lúc càng cao…”
“Bảo bối thật sự thành tinh rồi nhỉ, cái biểu cảm đau lòng đó… cứ như đang diễn lại tôi .”
“Mèo nhà tôi bảo là chửi cũng khá thô.”
…
Thấy tôi lải nhải không ngừng, Cố Thời Khánh nghiến răng, hạ giọng: “Đủ rồi, tôi nuôi em!”
Giọng điệu hung dữ.
Luồng hơi thở phả qua tai tôi, khiến tôi không kìm mà giật giật chóp tai.
23
Đã mấy ngày rồi, Cố Thời Khánh không còn nằm lên bụng tôi để hít nữa.
Anh ấy bắt đầu đọc sách về tâm lý học thú cưng, thậm chí còn mua một cái máy dịch ngôn ngữ thú cưng.
Một con mèo Maine Coon, đang đọc sách tâm lý học thú cưng?
Thế giới này thật là phi lý.
Tôi đứng trên bàn tròn, nghe cái máy dịch linh tinh giải mã tiếng “meo meo” của mình, không khỏi cảm thấy bất lực.
Len lén ngẩng đầu , Cố Thời Khánh vẫn đang chăm đọc sách, không để ý bên này.
Tôi dứt khoát giơ móng, gạt cái đồ vô dụng đó ra rìa bàn.
“Rầm” một tiếng, máy dịch bị tôi hất xuống đất.
Tôi ngẩng đầu trời.
Nghe thấy tiếng , Cố Thời Khánh quay lại, có chút ngạc nhiên, vẫn kiên nhẫn nhặt cái máy lên, đặt lại lên bàn.
Nhân lúc quay đi, tôi lại giơ móng —
“Rầm”.
Nghe tiếng, Cố Thời Khánh lại quay lại.
Máy dịch nằm ngửa bụng, lại nằm trên sàn nhà.
“Không thích à?”
Không biết tại sao, nghe thấy sự nghi hoặc trong giọng , tôi bỗng thấy hơi tủi thân.
Cố Thời Khánh sững lại: “Bảo bối, sao lại có biểu cảm đó?”
“Meo…” Tôi nghiêng người nằm xuống, chủ lộ ra bụng.
Thấy tôi hiếm khi “tự dâng gối ôm”, Cố Thời Khánh có chút kích , thoáng qua chiếc camera đen bên cạnh, lại có chút do dự.
Thấy vẫn không hành , tôi cố gắng dùng giọng mềm hơn “meo” một tiếng nữa.
Vẫn không chạm vào tôi à? Lần này càng thêm tủi thân.
Cố Thời Khánh lập tức ném cuốn sách trên tay lên ghế sofa bên cạnh.
Tôi: ?
Anh bất ngờ lao tới trước mặt tôi, quỳ một gối xuống rồi vùi đầu vào bụng tôi, hít lấy hít để, tay còn bóp cái đệm thịt hồng của tôi, lẩm bẩm: “Bảo bối, em là bé xinh đẹp nhà ai thế này?”
“Hửm? Nhà ai thế?”
Khỉ thật!
Đồ biến thái lại phát tác rồi! Đáng ra không nên đối tốt với ta chút nào!
Bình luận:
“Cái này là tôi xem miễn phí thật sao?”
“Ai mà ngờ một người lạnh lùng cứng rắn, về nhà lại như thế này?”
“… Sụp đổ rồi, mộng tưởng tan vỡ rồi.”
“Nói thật nhé, có thể hồn xuyên vào Bảo Bối một giây không!”
“Nhưng mà Bảo Bối hình như rất ghét Cố Thời Khánh thì phải.”
“Trời đất ơi, tôi cũng không ngờ là xem chương trình thú cưng mà lại thấy kích thích.”
“Người bên trên tỉnh lại đi, đó là mèo đấy! Làm người đi!”
24
Ban ngày, Cố Thời Khánh điên cuồng hít tôi.
Đã đến lúc để ta trả giá rồi.
Chiều tối, nhân lúc Cố Thời Khánh đang nấu ăn, tôi nhẹ nhàng nhảy lên bàn ăn.
Nhanh chóng thò móng vuốt vào cốc của ta quậy vài cái.
Đồ biến thái, mời ngài thưởng thức nước rửa chân của gia gia nhé!
Cố Thời Khánh đột nhiên quay đầu tôi một cái.
Tôi ngẩng đầu trời.
Cố Thời Khánh như không , bước đến trước mặt tôi: “Làm chuyện xấu gì rồi?”
Chiếc đuôi to lông xù vì chột dạ mà vẫy vẫy, cố che đi cái móng vuốt còn ướt sũng.
Cố Thời Khánh bế tôi lên, chạm vào móng ướt liền ngẩn ra một lúc, sau đó kéo vạt áo thun lên lau sạch giúp tôi.
Tôi cúi đầu, giả vờ ngoan ngoãn, cọ cọ vào tay .
Cố Thời Khánh: “Hôm nay là bữa tối đặc biệt.”
Tôi kêu “hừ hừ”, trong lòng dâng lên cảm giác áy náy, nghiêng đầu cái cốc thủy tinh kia, nghĩ lát nữa sẽ hất đổ nó.
Đột nhiên, một mùi vị khó tả xộc vào mũi tôi, chính là cái mùi tanh đặc trưng của protein.
Đôi mắt tròn xoe của tôi mở to.
“Đây là ức gà luộc.” Cố Thời Khánh đưa tay ra, xoa đầu tôi thở dài, “Gần đây điều kiện kinh tế không cho phép, ủy khuất cho em rồi.”
Trả thù! Trả thù trần trụi!
Không nên đối tốt với cái tên đàn ông chó c.h.ế.t này! A a a a…
25
Đinh dong ——
Đinh dong —— đinh dong —— đinh ——
Sáng sớm, ai mà ồn ào thế?
Cố Thời Khánh cũng bị đánh thức, đưa tay định ôm tôi, tôi xoay người, trực tiếp chui vào trong chăn, để mặc một mình đi mở cửa.
Không lâu sau, một giọng trong trẻo vang lên.
“Mi Mi!”
Cố Thời Hân?
Tôi khó khăn mở hé mắt, cong người duỗi lưng một cái.
Trại hè ít nhất phải một tháng, sao bé lại về rồi?
Là mơ chăng?
Tôi trở mình tiếp tục ngủ.
Không ngờ bé ôm lấy tôi rồi bắt đầu khóc òa lên:
“Cố Thời Khánh đồ khốn nạn!! Anh lừa em!! Mi Mi c.h.ế.t rồi! Mi Mi thật sự c.h.ế.t rồi!”
Bình luận:
“…”
“Thật muốn biết tâm trạng của bảo bối bây giờ.”
“Cô bé khóc thảm quá, mà tôi đến lăn lộn.”
“Công đức -1-1-1-1-1”
“Tuổi này… chẳng lẽ là con của Ảnh đế Cố?”
“Đừng nữa, rốt cuộc Cố Thời Khánh có kết hôn bí mật không !”
26
Tôi ngồi giữa ghế sofa, l.i.ế.m lông.
Cố Thời Khánh ngồi bên trái tôi, mặt lạnh tanh: “Vừa rồi em gọi là gì?”
Cố Thời Hân ngồi bên phải tôi, vừa nức nở vừa xin lỗi: “Xin lỗi… là lỗi của em mà! Em chỉ lo cho Mi Mi thôi…”
Cố Thời Khánh bĩu môi, đưa cho bé một tờ khăn giấy: “Trại hè thì sao đây?”
“Em… em gọi điện cho mẹ rồi,” Cố Thời Hân cố giữ bình tĩnh, “Mẹ em có thể về sớm, Mi Mi một cái.”
Cố Thời Khánh chỉ vào người đàn ông lạ mặt ngồi bên mép sofa: “Còn ta, là ai?”
Cố Thời Hân: “Chuyên gia giao tiếp với thú cưng.”
Động tác l.i.ế.m lông của tôi khựng lại.
Cố Thời Khánh cũng cứng người.
Tôi nghiêng đầu đánh giá người nọ từ trên xuống dưới, rồi cúi đầu móng vuốt của mình.
Được lắm, người này tôi không đẩy xuống sofa nổi.
Cố Thời Hân thấy Cố Thời Khánh im lặng không gì, lại nghẹn ngào: “Anh! Đã đến rồi mà! Để chuyên gia giao tiếp xong là em đi ngay!”
Bình luận:
“Là em ruột, tôi yên tâm rồi.”
“Sợ c.h.ế.t đi , cứ tưởng Ảnh đế Cố bí mật kết hôn, suýt nữa thì sụp đổ hình tượng.”
“Câu bất hủ: ‘Đã đến rồi mà’.”
“Nhà họ mèo thật đấy!”
27
Chuyên gia giao tiếp với thú cưng kéo một cái ghế đẩu nhỏ ngồi trước mặt tôi: “Nó , nó không muốn ăn cái này.”
Tên này dịch cũng khá đấy, hình như thực sự nghe tôi nghĩ gì!
Cố Thời Khánh đĩa ức gà, định rồi lại thôi, cuối cùng cắn môi.
Cố Thời Khán: “Còn gì nữa không?”
Chuyên gia: “Tịch Nguyệt, sao em không chịu ăn?”
Đến đây gần một năm rồi, lần đầu tiên có người nghiêm túc gọi tên tôi, tôi hài lòng lắm, không nhịn mà vẫy vẫy đuôi.
Nhưng mà… vấn đề này à… Tôi nghiêng đầu xa xăm, giả vờ không nghe thấy.
Chuyên gia cũng không nản: “Tôi có thể chạm vào em không?”
Hắn giơ tay lơ lửng trên đầu tôi.
Chỉ cần tôi muốn, là có thể tựa vào.
Tôi nghiêng đầu. Người này cũng lễ phép đấy, chẳng giống tên Cố Thời Khánh suốt ngày chôn đầu vào tôi mà hít hà một chút nào!
“Tịch Nguyệt , Cố tiên sinh lúc nào cũng vùi đầu vào hít nó… Nó không thích lắm.”
Chuẩn luôn!
Tôi ngước lên tay chuyên gia.
Lòng bàn tay hắn khô ráo, mềm mại, tôi cứ thấy sai sai, không nhịn mà “meo” một tiếng.
Sắc mặt Cố Thời Khánh u ám đến đáng sợ.
Chuyên gia liếc Cố Thời Khánh, nhanh chóng rụt tay về: “Tịch Nguyệt không thích tôi, nó muốn ngài… vuốt ve nó.”
Cố Thời Khánh mặt không cảm bước tới, ôm chặt lấy tôi, liên tục xoa đầu.
Sắp trọc đến nơi rồi!!
Chuyên gia hướng dẫn: “Nhẹ chút, nó sợ rồi.”
Cố Thời Khánh mím môi, tay cũng dịu đi phần nào.
Tôi ngước lên sắc mặt khó coi của hắn, lăn một vòng trong lòng hắn, rồi vươn móng vỗ nhẹ hắn một cái.
Chuyên gia: “Cố tiên sinh, Tịch Nguyệt bảo ngài đừng buồn nữa. Giờ có thể chôn đầu vào hít rồi.”
Trước khi rời đi, chuyên gia bất ngờ nắm lấy tay Cố Thời Khánh, hỏi: “Nhà ngài chỉ có mỗi con mèo này thôi sao?”
Cố Thời Khánh có chút mất tự nhiên, rất nhanh đã lấy lại vẻ bình tĩnh: “Có vấn đề gì sao?”
Chuyên gia: “Tịch Nguyệt , lông ở lưng nó l.i.ế.m không tới, nó nhớ con mèo Maine Coon màu xám kia.”
28
Cố Thời Khánh cắt lại một đĩa cá hồi, rồi đẩy phần ức gà về phía mình.
Cố Thời Khánh: “Bảo bối… Tịch Nguyệt, ăn cơm nào.”
Tôi đứng trước đĩa cá hồi, nghe hắn gọi mình là “Tịch Nguyệt”, lần đầu tiên cảm thấy bữa ăn này chẳng còn hấp dẫn nữa.
Hừ, chắc chắn là vì mùi ức gà ảnh hưởng đến khẩu vị của tôi!
Tôi bước đến trước mặt hắn, ngẩng đầu .
“… Tịch Nguyệt, sao thế?”
Đã là đừng gọi Tịch Nguyệt nữa mà!
Tôi thu móng lại, dùng lớp đệm thịt vỗ vào mặt hắn.
“…Tịch?”
“Meo!”
“Được rồi, rồi, bảo bối đừng giận, ăn cơm nào.”
Tôi tao nhã bước về chỗ, tiếp tục thưởng thức bữa trưa, để lại một mình Cố Thời Khánh với khuôn mặt bị đập đến đỏ ửng.
Mùi ức gà… tuy không dễ chịu lắm, cũng không đến mức không chịu nổi.
Bạn thấy sao?