8.
Cố Thời Hân phải ra nước ngoài tham gia trại hè. Lúc đi, bé khóc nức nở, còn dùng lông của tôi lau nước mắt.
Trong lòng tôi tuy có chút chán ghét, dù sao ấy cũng chỉ là một bé, tôi đành ngẩng đầu cọ cọ vào đôi má mũm mĩm của ấy để an ủi.
Cố Thời Hân bật qua làn nước mắt:
“Mi Mi, Hân Hân muốn với cậu một bí mật!”
Cô bé ghé sát vào tai nhọn của tôi:
“Hân Hân thích Mi Mi, trai cũng thích.”
Luồng hơi phả ra khiến tôi vô thức run nhẹ.
Cái này còn phải sao? Tôi là hoa khôi đứng đầu, có rất ít người không thích tôi.
Chiếc đuôi to cao ngạo dựng lên, theo cảm của tôi mà vẫy vẫy, thể hiện rõ sự đắc ý.
Được rồi… Nể bé đối xử không tệ…
Tôi nằm xuống, lật ngửa bụng ra, ý bảo bé có thể vuốt ve.
Tôi thề, có một khoảnh khắc, đôi mắt bé sáng rực đến đáng sợ, như ánh đèn neon trong đêm.
Hai em này, đúng là không dễ đối phó.
Cô bé giơ hai tay ra định chạm vào tôi, bỗng nhiên tôi có chút hối hận.
Đột nhiên, một bàn tay lớn bế tôi lên.
Là Cố Thời Khánh.
“Được rồi, xe đến đón em rồi, em phải đi thôi.”
Cố Thời Hân bĩu môi:
“Mi Mi, phải ngoan ngoãn nghe lời, chờ em về nhé.”
Cố Thời Hân đi rồi.
Cánh cửa vừa khép lại, Cố Thời Khánh liền bế tôi lên, thẳng vào mắt tôi:
“Em là mèo của , chỉ thân thiết với mình thôi, bảo bối nghe rõ chưa?”
Đồ trẻ con!
Tránh ra!
Tôi lấy đệm thịt ụp vào khuôn mặt đẹp trai của ta.
Cố Thời Khánh:
“Anh biết mà, bảo bối ngoan nhất.”
… Gì chứ? Maine Coon không hiểu tiếng mèo à?
Tôi rên rỉ vài tiếng, tứ chi thả lỏng, mặc cho ta cúi đầu dụi vào người mình.
9.
Hôm nay có rất nhiều người đến, mang theo mấy cỗ máy màu đen lắp đặt khắp nơi.
Tò mò, tôi nhảy lên cây leo của mèo, dùng đệm thịt vỗ vỗ vào thứ đó.
Cố Thời Khánh tiến lại gần vuốt ve tôi, dặn dò:
“Bảo bối, không tùy tiện chạm vào nhé. Đây là ‘camera’, rất đắt đó. Phải ngoan, lát nữa sẽ cắt cá hồi cho em.”
Thì ra đây là thứ mà mấy hôm trước Cố Thời Khánh đã đến.
Tôi thu móng lại, chuyển hết sự ý sang cá hồi.
Tôi nũng nịu kêu vài tiếng “meo meo” đáp lại, Cố Thời Khánh liền gãi cằm tôi. Tôi nheo mắt lại, tận hưởng cảm giác dễ chịu.
Lờ mờ, tôi nghe thấy vài tiếng thì thầm:
“Ảnh đế Cố gọi mèo của ấy là ‘bảo bối’! Trời ơi, ngọt quá đi mất!”
“Đáng quá! Tim tui tan chảy rồi!”
“Livestream chưa tắt đúng không? Có ai quay lại không? Nhớ gửi tui một bản!”
Bàn tay đang gãi cằm tôi bỗng khựng lại.
Tôi mở mắt Cố Thời Khánh, chỉ thấy sắc mặt ấy đen như đáy nồi.
Hình tượng lạnh lùng sụp đổ chỉ trong chớp mắt.
Tôi nhẹ nhàng gạt tay ấy ra, cúi đầu l.i.ế.m móng với dáng vẻ tao nhã.
10.
Tổ quay phim cầu Cố Thời Khánh dẫn tôi đi phỏng vấn.
Cố Thời Khánh bế tôi lên, chào trước ống kính:
“Chào mọi người, tôi là Cố Thời Khánh, đây là mèo của tôi.”
Tôi lộn xộn giẫm vài cái trong lòng ấy, tìm một tư thế thoải mái rồi ngả người xuống.
MC hỏi:
“Tên của bé mèo là gì nhỉ?”
“Gọi là Tịch Nguyệt,” Cố Thời Khánh đáp, “ bình thường tôi không gọi nó như …”
MC liếc qua khu bình luận của livestream.
“Tôi biết rồi, gọi là ‘Bảo bối’ đúng không?” Mấy dòng bình luận như thế đang tràn ngập.
MC thuận thế hỏi tiếp:
“Vậy bình thường gọi nó là gì?”
Đầu tai Cố Thời Khánh đỏ ửng, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc:
“Bảo bối.”
Tôi vẫn còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc, chưa hoàn hồn.
Tịch Nguyệt, chính là tên kiếp trước của tôi.
Cái quái gì , chẳng lẽ tôi và Vương gia Nhữ Nam cùng xuyên không?
Bình luận càng sôi nổi:
“Lần đầu tiên tôi thấy trên mặt mèo có biểu cảm kinh ngạc.”
“Nó có phải luôn nghĩ mình tên là Bảo bối không? Nghe thấy Tịch Nguyệt liền ngơ ra luôn.”
“Bảo bối dễ thương quá, ee hôn một cái!”
Cố Thời Khánh cúi xuống cọ vào tôi, :
“Sao lại có biểu cảm này thế?”
Nói xong, đưa tay nắm lấy móng vuốt hồng của tôi rồi bóp nhẹ. Tôi ngẩng đầu , ánh mắt phức tạp.
11.
Tên hôn quân kia nghe Vương gia Nhữ Nam chìm đắm trong tửu sắc thì thả lỏng một thời gian.
Mà chuyện tôi là “hồng nhan họa thủy”, hồ mị mê hoặc chủ cũng lan truyền khắp nơi.
Mọi người đều , Vương gia Nhữ Nam vì tôi mà vung tiền như rác, không lo chính sự, vắng mặt triều sớm.
Tôi không bận tâm, đó là cái giá của tự do.
Anh ấy cho tôi ăn ngon, uống ngọt, cho phép tôi đọc sách trong thư phòng của ấy, thỉnh thoảng còn mang chút bánh ngọt về cho tôi.
Tôi chỉ phải chịu vài lời mắng nhiếc mà thôi, chẳng đau chẳng ngứa.
Chỉ là, tôi có chút xót xa cho số phận của ấy.
Sinh ra trong hoàng tộc, nếu không thể leo lên đỉnh cao, thì việc sở hữu ngọc quý chính là tội lỗi.
Tôi hiểu chí hướng của Vương gia Nhữ Nam, cũng thấu nỗi bất lực khi không thể thi triển tài năng, càng hiểu rõ việc thu mình chờ thời gian là sự mài giũa đến nhường nào.
Tôi thấy hình bóng của mình trong ấy.
Chỉ là, không ai ngờ rằng, trong lời đồn, tôi lại gán cho danh hiệu “đệ nhất mỹ nhân thiên hạ”.
Và tên hôn quân kia lại để mắt tới tôi, cầu Vương gia Nhữ Nam đưa tôi vào cung.
Đó vừa là sự sỉ nhục, vừa là sự khoe khoang quyền lực tối cao của bậc đế vương.
Vương gia Nhữ Nam chưa đủ thế lực, hơn nữa ấy có ân với tôi, tôi không thể ấy .
Chỉ có một điều, cha mẹ và cả dòng họ tôi đều c.h.ế.t thảm, oan khuất chưa rửa sạch, tôi không còn mặt mũi nào để gặp họ.
Vương gia Nhữ Nam đã đồng ý với lời thỉnh cầu của tôi.
Anh ấy rằng có lỗi với tôi.
Nhưng người có lỗi với tôi, chưa bao giờ là ấy.
Tịch Nguyệt.
Quang phong tịch nguyệt.
Cha mẹ đều mong tôi trở thành một quân tử.
Nhưng tôi lại rơi vào chốn lầu xanh kỹ viện, bị đem bán đấu giá, trở thành nam sủng trong miệng người đời, thậm chí còn phải thật sự dùng sắc hầu hạ người khác.
Lưỡi đao định mệnh hạ xuống, chưa bao giờ nương tay.
12.
“Sao ? Không vui à?”
Cố Thời Khánh đưa tay vuốt ve tôi đang cuộn tròn trong khoang không gian trong suốt.
Cũng không có gì, chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ, khó tránh khỏi chút buồn bã.
Tôi đứng dậy rũ rũ bộ lông, chợt ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.
Thơm quá! Đôi mắt tôi sáng rực lên.
Quay đầu lại, thằng nhóc Cố Thời Khánh rất biết ý, cắt cá, luộc thịt bò chín, nghiền thêm lòng đỏ trứng, còn nhỏ vài giọt dầu nhuyễn thể.
Tôi thè lưỡi ra, không nhịn mà l.i.ế.m liếm, lại chạm phải đầu mũi của mình.
Cố Thời Khánh , lấy đuôi tôi quấn vào ngón tay: “Đồ mèo ham ăn.”
Đây là lần thứ hai ấy gọi tôi như .
Giọng điệu trêu chọc ấy khiến tôi có chút nóng mặt.
Thấy đủ rồi, ấy lấy một miếng cá hồi đưa đến miệng tôi, tôi thò lưỡi ra l.i.ế.m miếng cá vào miệng.
Cố Thời Khánh : “Em dùng gai lưỡi tấn công tôi, tôi phải em mới .”
Tôi không nhịn , lật mắt trắng một cái.
Cố Thời Khánh lại càng to hơn.
13.
Tôi không ngờ hình lại là như thế này.
Cố Thời Khánh biến trở lại thành mèo Maine, dùng lưỡi với gai ngược trên đó chải lông cho tôi từ đầu đến đuôi, không bỏ sót chỗ nào.
Tôi nằm bẹp trên bàn tròn trong phòng nghe , toàn thân tê rần, chẳng muốn đậy, Cố Thời Khánh từ mèo Maine biến lại thành người, trên người trần trụi, ngậm một thanh Pocky, dùng ngón trỏ kẹp lại như đang hút thuốc.
Thật sự là ngứa mắt.
Tôi lại không đúng lúc mà nghĩ đến:
Người mèo Maine có ăn gel đào thải lông không? Hay vẫn phải gặm cỏ mèo sống?
Cố Thời Khánh… liệu có vì l.i.ế.m quá nhiều lông mà nôn ra cục lông không nhỉ?
“Khụ khụ khụ…”
Cố Thời Khánh đột nhiên ho khan, tiếng khá lớn.
Tôi nghiêng đầu qua.
Ăn một chút đồ ăn vặt thôi cũng như , đôi khi người nuôi tôi vụng về như thế đấy, chẳng biết có nuôi nổi tôi không nữa.
Đời mèo thật đáng lo.
14.
Chết tiệt!
Cái gì ?!
Lông lá, dài ngoằng, còn có thể uốn cong vặn vẹo!!
Sợ đến mức tôi bật nhảy lên một mét tại chỗ!
À, là cái đuôi của tôi.
Vậy thì không sao rồi.
Tôi quay đầu trừng mắt Cố Thời Khánh đang sảng khoái:
“Chuyện của mỹ thiếu niên, bớt xen vào!”
Bạn thấy sao?