Xuyên Thành Mèo Con [...] – Chương 1

Chương 1

1.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai đi tìm ông chủ, tôi lười biếng phơi nắng.

Ông chủ thấy khách chọn tôi thì : “Con này à… dáng vẻ đúng là đẹp thật, nó kén ăn lắm, chỉ ăn cá hồi, tôm nhỏ và thịt bò chín, đã bị nhiều khách trả lại rồi.”

Tôi khó chịu quất mạnh cái đuôi to.

Hoa khôi đầu bảng, ăn uống khó chút thì sao chứ?

Ồn ào!

2.

Tôi cứ thế bị nhốt trong túi mèo, theo người đàn ông về nhà.

Vừa mở khóa kéo ra, tôi đã lao thẳng xuống gầm sofa, nhất quyết không chịu chui ra.

Tôi là hoa khôi! Hoa khôi đấy!

Vậy mà lại nhốt bản công tử vào không gian nhỏ xíu như thế này, tôi còn thể diện gì nữa chứ!

Cô bé ôm đĩa cá hồi, nằm sấp xuống đất: “Mi Mi, Mi Mi… ra đây không?”

Hừ, ai là Mi Mi chứ?

Bản công tử có đại danh đàng hoàng!

Gọi là Tịch Nguyệt.

Cô bé ngẩng đầu lên: “Anh ơi, Mi Mi không chịu ra.”

“Cố Thời Hân, lại nằm lăn lộn dưới đất! Mau đứng dậy! Nhanh đi thay quần áo!”

Cô bé ấm ức “Dạ” một tiếng rồi chạy đi.

Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng loạt xoạt.

Qua khe hở giữa sofa và mặt đất, tôi ra ngoài, chỉ thấy người đàn ông kia cởi quần, để lộ đôi chân săn chắc, cơ bắp rắn rỏi.

Giữa ban ngày ban mặt lại khỏa thân… biến thái à?

Tôi càng không dám ra ngoài.

Chưa bao lâu, một con mèo Maine Coon xám to gấp đôi tôi chui qua khe hở, chuẩn xác ngoạm lấy gáy tôi, kéo ra ngoài.

Thật thô lỗ!

Tôi không nhịn mà kêu “meo meo” phản đối.

Con mèo Maine Coon ngoạm tôi, nhẹ nhàng nhảy lên sofa.

Tôi tận mắt chứng kiến một màn mèo hóa người.

3.

Cơ n.g.ự.c to lớn còn đi kèm với tám múi cơ bụng, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ mảnh mai khi tôi còn là hoa khôi.

Người đàn ông mặc quần áo vào, xoa xoa lông của tôi: “Đói rồi à? Sao còn chảy nước miếng? Mèo tham ăn.”

Nói xong, ta rút vài tờ giấy lau cho tôi.

Sau đó, ta ôm tôi vào lòng, rồi giơ lên, thẳng vào mắt tôi: “Quả nhiên giống sao trên bầu trời .”

Gương mặt này… lại giống hệt Vương gia Nhữ Nam – người đã mua tôi ở kiếp trước.

Tôi không kìm mà kêu lên: “Meo~”

Bụng tôi cũng không ngừng kêu “grừ grừ”.

“Tôi là Cố Thời Khánh, từ hôm nay, đây là nhà của em.”

Cố Thời Khánh dùng tay gãi cằm tôi, ôm tôi vào lòng.

Tôi ngoan ngoãn lật bụng ra cho ta vuốt ve, tiếng “grừ grừ” càng lớn hơn.

“Thoải mái đến sao?”

Hừ, tôi biết sao ? Mèo là như thế mà!

Tôi dễ chịu nheo mắt lại.

Tuy nhiên, tay của Cố Thời Khánh càng lúc càng chạm xuống dưới, tôi không nhịn mà dùng chân sau đạp loạn, không thắng nổi sức ta, bị cưỡng ép tách ra.

“Ồ, quả nhiên là con đực.”

Tôi cứng đờ, xấu hổ đến muốn c.h.ế.t.

Bản công tử là một thanh quan!

Chỉ bán nghệ, không bán thân!

Anh ta trái phải, rồi vùi đầu vào bụng tôi, hít sâu vài hơi.

Tôi dùng đệm thịt vỗ mạnh vào đầu ta.

Phì! 

Đồ biến thái!

4.

Cố Thời Khánh hít một lúc lâu, rồi bất ngờ ngẩng đầu, đặt tôi sang một bên, giả vờ lạnh lùng cầm quyển sách trên bàn trà lên, ra vẻ chăm đọc, khóe miệng còn dính một sợi lông mèo.

Tự dưng bị thả xuống, tôi ngồi chồm hổm trên sofa, nghiêng đầu, mặt mũi ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cô bé lại chạy đến, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Anh ơi! Mi Mi ra ngoài rồi? Anh cách nào ?”

Cố Thời Khánh lạnh nhạt lật một trang sách: “Không biết, chắc tự nó ra.”

Tôi thầm mắng trong bụng: Đồ biến thái c.h.ế.t tiệt, trước mặt và sau lưng đúng là hai bộ mặt!

Cô bé cẩn thận xoa lông của tôi, mang đĩa cá hồi tới: “Chị là Thời Hân nhé, em có thể gọi chị là Hân Hân. Mi Mi, có phải em thích ăn cá hồi không?”

Đã rồi, tôi không phải là Mi Mi!

Tôi kêu vài tiếng để phản đối, vẫn không cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn, thò chiếc mũi hồng ra ngửi ngửi, mắt lập tức sáng lên.

Món này so với đồ ăn ở quán cà phê mèo đúng là tươi ngon hơn không biết bao nhiêu lần!

Tôi tao nhã ăn xong bữa, rồi ngoan ngoãn dựa vào bé xem tivi, dù sao thì ăn của người ta rồi cũng phải biết điều một chút.

Cố Thời Khánh không biết gì, cứ một lúc lại đi ra phòng khách, liếc tôi một cái.

Tôi vẫy vẫy đuôi, tên này đi tới đi lui thật phiền phức!

Cố Thời Khánh bất ngờ đi lại gần: “Mèo vẫy đuôi, chắc là khó chịu rồi. Em đi bài tập đi, tivi để sau xem.”

Vừa dứt lời, tivi đã bị tắt.

Cô bé tiếc nuối vuốt ve tôi: “Được rồi, Mi Mi, lát nữa chị lại chơi với em nhé, đừng ghét Hân Hân nha.”

Tôi: ?

Tôi: “Tôi không có… không phải mà…”

Một đôi tay to nhấc tôi lên, tôi lập tức thấy gương mặt quen thuộc, sau đó người này liền dụi mũi vào mũi tôi.

“Bảo bối, hôn một cái.”

Ai là bảo bối của chứ, đồ biến thái!!

Tôi dùng đệm thịt đập vào mặt ta.

Anh ta hào hứng túm lấy bàn chân mềm của tôi, bóp nhẹ: “Hê hê, là màu hồng này.”

Tôi mệt mỏi.

5.

Cứ thế, tôi bắt đầu cuộc sống không cần bán sắc hay bán nghệ mà vẫn ăn ngon, chờ chết.

Cũng khá giống kiếp trước.

Kiếp trước, Vương gia Nhữ Nam bỏ số tiền lớn mua tôi về, ngày ngày dâng đồ ăn ngon, cũng chẳng bắt gì nhiều, chỉ bảo tôi gảy đàn, hát vài khúc, mài mực cho hắn, thỉnh thoảng chơi cờ, luyện giọng vào ban đêm.

Vô số môn khách quỳ dài trước thư phòng khuyên nhủ, hắn đều không gặp.

Tôi biết, cái dáng vẻ chìm đắm trong sắc đẹp này là để diễn cho tên hôn quân kia xem.

Dù sao thì Vương gia Nhữ Nam nắm binh quyền trong tay, dân chúng mến, Hoàng thượng đương nhiên không vui.

Hắn cần một “hồng nhan họa thủy” đạt chuẩn, còn tôi cần một người cứu mình khỏi vũng lầy.

Chúng tôi, quả thực là cặp đôi hoàn hảo.

Dù đôi lúc những môn khách kia có trông thấy tôi thì ánh mắt chẳng giấu nổi vẻ khinh miệt, chế giễu tôi dùng sắc hầu người.

Nhưng như thì sao?

Tôi tự thấy mình vừa có tài vừa có sắc, chỉ là gia tộc bị tịch thu, người nhà chịu cảnh bi thảm, nữ bị đưa vào sổ bần tiện, nam phải đi lao dịch nơi đất lạnh khắc nghiệt, từ đó phải cúi đầu trước người đời.

Tôi từ nhỏ sức khỏe yếu ớt, luôn nuông chiều, nếu bị đày đến Mạc Bắc chắc chắn sẽ chết. Có thể vào Nam Phong Lâu thanh quan, đã là may mắn lắm rồi.

Nếu không phải vì gương mặt này quá thu hút, sao tôi lại bị đưa đi đấu giá?

Chỉ trách những kẻ chơi quyền mưu, ham mê sắc đẹp, sao có thể đổ lỗi lên đầu một mình tôi ?

Huống hồ, tôi đã là hoa khôi của kinh thành, người muốn chuộc thân cho tôi nhiều không kể xiết, tôi cần gì dùng thủ đoạn để quyến rũ hắn?

Tôi kiêu hãnh ngẩng đầu, như thường lệ đi tuần tra theo tuyến đường cố định hằng ngày, nhẹ nhàng nhảy lên bàn tròn trong phòng nghe , trước mặt là màn hình cong đang chiếu “Tom và Jerry”.

Tôi xem một cách say mê.

Chỉ là nếu tận mắt thấy chuột thật, chắc tôi sẽ sợ c.h.ế.t khiếp.

6.

Một con mèo xám lớn bất ngờ nhảy lên từ phía sau – là Maine Coon do Cố Thời Khánh biến thành.

Tôi lười quay đầu lại, tiếp tục say mê xem.

Cố Thời Khánh ở phía sau bắt đầu l.i.ế.m lông cho tôi, chiếc lưỡi có gai chải từng chút từng chút lông sau lưng tôi, khiến tôi không kìm lại phát ra tiếng “grừ grừ”, lười biếng dựa về phía sau.

Thế , ta đột nhiên thu móng lại, tôi mất đà ngã xuống.

Tôi không hài lòng kêu vài tiếng “meo meo”.

Maine Coon lập tức đè lên người tôi, bắt đầu l.i.ế.m lông ở tai và cổ.

Tôi rên nhẹ một tiếng, định lăn ra lại bị ta giữ chặt.

“Đừng , còn chưa chải xong.”

“Meo?”

Sao Cố Thời Khánh biến thành mèo mà vẫn tiếng người?

Còn tôi thì ngày nào cũng chỉ biết “meo meo”, “ư ử”.

Bực mình thật.

Cố Thời Khánh càng l.i.ế.m mạnh hơn, cái đuôi xù to của Maine Coon trực tiếp quấn lấy đuôi tôi.

Ừm, phục vụ cũng tạm , hôm nay bổn gia tha cho ngươi.

Đúng là “đạn bọc đường”, người ta sa ngã.

Liếm đủ rồi, Cố Thời Khánh biến lại thành người, để trần nửa thân trên, ôm tôi vào lòng.

Đệm thịt của tôi đặt lên cơ n.g.ự.c săn chắc của ta, cảm giác mềm mại rắn rỏi khiến tôi không kìm mà bắt đầu “nhào bột”.

Cố Thời Khánh hạ giọng, âm thanh trầm thấp vang bên tai tôi:

“Bảo bối đang massage cho à? Thoải mái quá.”

“Vài hôm nữa sẽ có nhân viên đến lắp camera trong nhà. Chúng ta sẽ cùng tham gia chương trình thực tế ‘Yêu Thú Cưng · Sủng Ái’ nhé.”

“Đến lúc đó em phải ngoan một chút, sẽ mua đồ ngon cho.”

Đồ ngon!

Đôi mắt tôi lập tức sáng rực, “nhào bột” càng hăng say hơn.

“Ngoan quá.” Cố Thời Khánh nắm lấy móng vuốt của tôi, hôn nhẹ lên đệm thịt mềm mại.

7.

Sau nhiều ngày quan sát, tôi phát hiện Cố Thời Hân không thể biến thành mèo.

Vậy còn Cố Thời Khánh là chuyện gì đây?

Càng nghĩ càng bực, cái đuôi to của tôi không kìm lại vẫy lên.

Một bàn tay ấm áp đặt lên đầu tôi.

“Khó chịu à? Có muốn xem tivi hay ăn vặt không?”

Tôi nũng nịu kêu một tiếng “meo”, đuôi vô thức cuộn lên cánh tay ấy.

Hôm nay lại có tôm ăn rồi!

Phải công nhận, Cố Thời Khánh “sen” cũng ra trò đấy chứ.

Tôi lật bụng ra để ấy vuốt ve.

Đột nhiên trong đầu vang lên những lời trách móc của đám môn khách kiếp trước:

“Dùng sắc hầu người, có thể tốt đẹp bao lâu?!”

Thôi bỏ đi.

Đời này, tôi chỉ là một con mèo có suy nghĩ của con người mà thôi.

Sinh ra đã tuyệt sắc, khuynh quốc khuynh thành.

Hầu hạ người thì sao chứ? Chẳng lẽ bắt tôi đi hầu mèo cái à?

Tôi lạnh cả sống lưng, rùng mình một cái đầy ghét bỏ.

Cố Thời Khánh nhẹ nhàng vỗ về tôi để trấn an.

Ồ, suýt quên, ở đây không có mèo cái, lại có một con mèo đực.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...