Xuyên Thành Mèo Con [...] – Chương 5

Phần 5

Vết thương cũ bị rách, ta ôm chân co rúm một lúc, rồi cắn răng, khập khiễng chạy ra khỏi cửa.

7

Nửa đêm, cuối cùng ta cũng lẻn vào đại lao Hình bộ.

Nơi đây có hàng trăm phòng giam, ta tìm từng phòng một, cuối cùng cũng tìm thấy cha ta đang bị đánh thương tích đầy người.

Vừa định vào, lại thấy Kỷ Ứng Hàn đã đến trước.

Phòng giam tối tăm ẩm ướt, cha ta thở dài:

“Ta đã có linh cảm, Ninh Vương sẽ không tha cho ta, ta nhiều lần trái ý hắn ta, không chịu về phe hắn ta, hắn ta sao có thể yên tâm để ta sống, lần này, quả thật không còn đường lui nữa rồi.”

Kỷ Ứng Hàn đứng thẳng lưng, một lúc lâu, mới siết chặt tay, : “Không đâu, nhất định vẫn còn cách.”

“Không, đừng nghĩ đến cách nào nữa, cũng đừng đấu với hắn ta, ngươi sẽ tự chuốc họa vào thân, không đáng. Những năm qua, ngươi gánh vác tiếng xấu, cứu biết bao người, cân bằng Đông Tây xưởng, uy h.i.ế.p nội các, đã rất tốt rồi, ngươi không bẽ mặt phụ thân ngươi. Từ nay về sau, hãy sống cho chính mình, đừng mạo hiểm nữa.”

Lời của cha ta, như sấm sét giáng xuống tim ta.

Hóa ra ông đã quen biết Kỷ Ứng Hàn từ lâu, cũng luôn biết, ngoài những lời đồn đại, hắn thực chất là người như thế nào.

Tim ta đập thình thịch, lại thấy mắt cha ta ướt lệ, thở dài: “Kết cục hôm nay, ta đã linh cảm từ trước, nên ta mới vội vàng gả Lan Khê cho ngươi, chỉ tiếc, mọi chuyện đến quá nhanh. Giờ nghĩ lại, Lan Khê hôn mê bất tỉnh, cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất, không phải chịu khổ trong ngục tù. Ứng Hàn, cả đời ta chỉ có một điều không yên tâm, đó là Lan Khê, dù thế nào, ta cũng hy vọng ngươi có thể bảo vệ nó. Nó từ nhỏ đã mất mẹ, bị ta chiều quá sinh hư, nếu nó có thể tỉnh lại, ta hy vọng ngươi. . . đối xử tốt với nó, nó không chịu uất ức.”

“Đừng với ta những chuyện này.”

Kỷ Ứng Hàn nghiến răng : “Nữ nhi của ngài, ngài tự đi mà bảo vệ, trên đời này không có ai thương nàng hơn ngài, ngài không chết, ngài cũng sẽ không chết!”

“Lần này khác rồi!”

“Không có gì khác, ta có thể cứu Tạ Tấn, cũng có thể cứu ngài.”

Kỷ Ứng Hàn không thêm, đứng dậy định đi.

Cha ta vội kéo tay áo hắn: “Lần này thực sự khác rồi! Ta không sống nổi đâu, ngươi đối đầu với Ninh Vương, sẽ không có kết cục tốt đâu! Hãy sống cho tốt, sống vì chính mình!”

Không khí yên tĩnh đến đáng sợ.

Kỷ Ứng Hàn từ từ quay đầu, ánh mắt gần như cố chấp: “Nếu không có bá phụ, Kỷ mỗ đã c.h.ế.t cóng trong đêm đông mười sáu năm trước rồi. Ta có thể cứu người khác, cũng có thể cứu bá phụ.”

Hắn giật tay áo, nhanh chóng rời đi.

“Kỷ Ứng Hàn!”

Cha ta bò về phía trước hai bước, uể oải dừng lại, thở dài lắc đầu.

Ta vốn tưởng, cha ta vì tham tiền, mới gả ta cho Kỷ Ứng Hàn.

Giờ mới hiểu, hóa ra ông biết Kỷ Ứng Hàn là người như thế nào, gả ta cho hắn, là để hắn bảo vệ ta.

Nhưng có một chuyện, cha đã sai.

Nữ nhi của ông không yếu đuối như , không cần đợi ai đến bảo vệ.

Lần này, ta sẽ bảo vệ cha.

8

Kỷ Ứng Hàn về nhà đã là ngày thứ ba.

Hắn mệt mỏi đẩy cửa, lại thấy ta ngồi trên bàn, đang đợi hắn.

Tâm trạng hắn khá hơn một chút.

“Mèo con, sao ngồi ngay ngắn thế? Đang đợi ta sao?”

Hắn xoa đầu ta, rồi mới thấy cành hoa mai ở góc bàn.

Đó là ta bẻ từ Ninh Vương phủ về.

Hai ngày qua, ta luẩn quẩn ở Ninh Vương phủ, muốn dò một số tin tức, vẫn không thu gì.

Ta biết Kỷ Ứng Hàn cũng đang bôn ba vì cha ta, còn đưa thân thể ta đến nơi an toàn, đã mấy ngày không nghỉ ngơi, nên ta muốn tặng hắn một cành hoa.

Cảm ơn hắn.

Kỷ Ứng Hàn nhặt cành hoa mai lên, một cách thất thần.

“Nghe mèo biết báo ơn, hóa ra là thật.”

Hắn ngồi xuống bên bàn, vuốt ve bộ lông của ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...