Tên tùy tùng im lặng một lúc, có vẻ không phục.
“Nói đến Tạ Tấn, ông ấy chọc giận thiên tử, nếu không phải ngài điều đình từ giữa, Tạ gia sớm đã bị tru di cửu tộc rồi! Ông ấy thì hay rồi, trước đây đã không đối xử tốt với ngài, giờ đi Lĩnh Nam vẫn không chịu yên phận, đổ hết oán hận lên đầu ngài, ngài cứu nhiều người như , ngược lại mang tiếng xấu đầy mình, tại sao chứ? Thật sự thuộc hạ không hiểu nổi!”
Không khí im lặng một lúc, tiếng quạ đen độc kêu lên, càng trong phủ thêm phần lạnh lẽo.
Kỷ Ứng Hàn nhẹ nhàng đặt ta vào lồng, mi mắt hắn cụp xuống, hàng mi dài như lông quạ che giấu cảm .
“Tạ Tấn chửi ta thế nào, ta không để tâm, ta chỉ biết, Tạ gia trung liệt, không nên rơi vào kết cục bị tru di cửu tộc. Còn về cái gọi là tiếng xấu. . .”
Hắn mỉm : “Nếu có thể vì thiên hạ giữ những lương tri còn sót lại, dù có để tiếng xấu muôn đời, thì sao chứ?”
Lời của hắn phóng khoáng, ánh mắt lại đơn cực độ, chằm chằm mấy lọ thuốc dưới đất, lặng im rất lâu.
Tên tùy tùng cũng không gì nữa, mím môi đứng rất lâu mới lặng lẽ lui xuống.
Ta nằm trong lồng, Kỷ Ứng Hàn, trong lòng sóng dữ cuộn trào.
Là hắn cứu Tạ đại nhân sao?
Mọi thứ trước mắt vượt xa khả năng nhận thức của ta.
Tên Chưởng ấn Ty Lễ giám mang tiếng xấu, sao lại có thể ra những lời như vì thiên hạ giữ gìn lương tri còn sót lại chứ?
Hắn trong tin đồn, và hắn trước mắt ta, rốt cuộc ai mới là thật?
Ta không biết, ta nghĩ, việc gi-ết hắn, có lẽ có thể hoãn lại một chút. Ta phải rõ trước, sự thật rốt cuộc là gì.
Ở cửa lại có người đến, chính là tên tùy tùng ban nãy.
“Đại nhân, thuộc hạ đã đến Hạ phủ, không gặp Hạ tiểu thư, người Hạ gia ngăn cản không cho xem, chỉ Hạ tiểu thư bị thương nhẹ thôi, không có gì đáng ngại, còn về việc vì sao bị ngã, vì sao xuất hiện ở Thập Lý pha, bọn họ giấu kín không chịu tiết lộ nửa lời.”
Kỷ Ứng Hàn trầm ngâm gật đầu: “Nếu Hạ gia đã có ý che giấu, không cần hỏi thêm nữa.”
“Vâng.”
Tên tùy tùng xong định đi, ta gấp đến nỗi liên tục cào cửa lồng: “Đừng đi! Ta chính là Hạ Lan Khê, mau đưa ta về nhà, ta là Hạ Lan Khê mà!”
Tên tùy tùng quả nhiên dừng lại, Kỷ Ứng Hàn cũng kinh ngạc ta.
Ta vui mừng gào lên: “Có phải nghe thấy ta chuyện rồi không? Ta là Hạ Lan Khê! Ta muốn về nhà! Có nghe thấy không? Để ta về nhà!”
Kỷ Ứng Hàn ta một lúc lâu, rồi quay đầu với tùy tùng: “Ngươi có cảm thấy, mèo con cứ nghe đến Hạ tiểu thư là rất kích không?”
Tùy tùng suy nghĩ một chút, gật đầu: “Nơi chúng ta nhặt mèo con, cũng rất gần chỗ Hạ tiểu thư té ngã, nó có phải là mèo của Hạ tiểu thư không? Đại nhân, hay là chúng ta đưa mèo con về Hạ phủ đi?”
Ta gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng! Mau đưa ta về Hạ phủ!”
Kỷ Ứng Hàn trầm ngâm một lát, rồi lắc đầu.
“Đã vứt bên ngoài rồi, chắc là không cần nữa, đã không cần thì nó là của ta.”
?
“Kỷ Ứng Hàn! Đồ khốn nạn nhà ngươi! Ta muốn về nhà!”
4
Thế là ta bị giam giữ tại Kỷ phủ.
Ban ngày, Kỷ Ứng Hàn vào cung việc, ta ở trong lồng ngủ nghỉ dưỡng thương.
Ở một ngày, ta cũng nghĩ thông rồi.
Không về nhà cũng tốt, ai bảo lão cha nhất định phải gả ta cho thái giám? Để ông ấy lo lắng vài ngày cũng , hừ hừ.
Chỉ là ăn uống thực sự là vấn đề, Kỷ Ứng Hàn cho ta toàn thịt sống, cá chết.
Thấy ta không ăn, hắn lại đi mua phổi heo tươi, ân cần đưa cho ta: “Mèo con, cái này ngon lắm, nếm thử xem?”
Ai mà ăn những thứ đó? Ta tức giận đá tung hết, chẳng thèm .
Kỷ Ứng Hàn khó khăn.
“Mèo con, sao ngươi không ăn gì cả? Có phải không hợp khẩu vị không?”
Bạn thấy sao?