Ngày tịch thu gia sản, quan binh lật tung Tạ phủ cũng chỉ tìm mười lạng bạc, vài tấm chăn bông cũ mà thôi.
Một người như , mà bị Kỷ Ứng Hàn vu oan tham ô, cuối cùng cả nhà bị lưu dày. Thật là trời không có mắt!
Ta đỏ mắt, căm hận chằm chằm Kỷ Ứng Hàn, hận không thể cắn ch-ết hắn.
Kỷ Ứng Hàn không hề nhận ra sự căm hận của ta.
Hắn chỉ giơ tay phủi đi những lá rau thối trên vai, lạnh nhạt về phía tên ăn mày.
Mấy tên tùy tùng nhảy xuống ngựa, ấn tên ăn mày xuống.
“Ngươi là ai!”
Tên ăn mày bị ép quỳ xuống, vẫn không chịu khuất phục, chửi rủa:
“Ta? Ta chỉ là một tên ăn mày còn chút lương tâm mà thôi! Trời không có mắt, gian thần nắm quyền, triều ta suy rồi! Triều ta suy rồi!”
“Câm miệng!”
Đám tùy tùng đạp tên ăn mày xuống đất, nắm đ.ấ.m như mưa rơi xuống.
Kỷ Ứng Hàn vẫn như chuyện không liên quan đến mình, lạnh lùng tất cả.
Một lúc lâu sau hắn mới : “Nếu ngươi đã quan tâm đến Tạ đại nhân như , cùng ông ấy lưu dày tới Lĩnh Nam, với ông ấy đi.”
Hắn liếc mắt ra hiệu với tên tùy tùng bên cạnh. Tên tùy tùng lập tức hiểu ý của hắn, xuống ngựa kéo tên ăn mày kia vào con hẻm sâu.
Ta trợn mắt tên ăn mày bị bịt miệng kéo đi, trong lồng n.g.ự.c như bốc lên một ngọn lửa.
“Kỷ Ứng Hàn, tên cẩu tặc! Ác tặc! Ta gi-ết ngươi! Ta gi-ết ngươi!”
Ta gào thét, điên cuồng vùng vẫy, sao cũng không thể thoát ra .
“Mèo con, đừng nghịch.”
Kỷ Ứng Hàn quấn ta chặt hơn, thúc ngựa về Kỷ phủ.
Ta có chí gi-ết giặc không thể thực hiện , vừa tức vừa hận, suýt nữa nghiến nát hàm răng mèo.
3
Không lâu sau, đã đến trước cửa Kỷ phủ, Kỷ Ứng Hàn ôm ta xuống ngựa, bước nhanh về phía nội viện, đồng thời sai hạ nhân: “Tìm một cái lồng sắt tới đây.”
Nói cũng lạ, Kỷ phủ này bên ngoài xa hoa lộng lẫy, bên trong lại rất tiêu điều, cỏ dại mọc đầy, một cây hoa quý cũng không có. Chẳng giống phủ đệ, ngược lại như một mộ viên.
Phòng của Kỷ Ứng Hàn thì sạch sẽ đến mức cực đoan. Ngoài giường, bàn, hầu như không có đồ đạc thừa thãi nào, trong phòng không đốt than, không thắp hương, không có chút mùi vị nào. Không biết hắn tham nhũng nhiều tiền như , đều tiêu vào đâu rồi.
Người hầu tìm lồng sắt, đặt bên cạnh giường.
Kỷ Ứng Hàn nhanh nhẹn nhốt ta vào trong, từ bên cạnh lấy ra một lọ thuốc.
“Mèo con, đừng sợ, bôi thuốc xong sẽ không đau nữa.”
Ta bị què một chân, cử là đau, ta càng không muốn để tên thái giám ch-ết tiệt này chạm vào ta.
“Không muốn! Gian tặc! Ác tặc! Mèo con ta dù có ch-ết vì bệnh cũng không cần ngươi cứu!”
Ta kịch liệt phản kháng, vì con mèo này mấy ngày không ăn uống, sớm đã đói đến không còn sức lực, hoàn toàn không thể chạy trốn.
Ta tức giận trừng mắt Kỷ Ứng Hàn một lúc, rồi bình tĩnh lại.
Vùng vẫy như chỉ khiến hắn càng thêm cảnh giác, chi bằng im lặng, đợi hắn lơ là phòng bị, rồi một vuốt cắt đứt cổ họng hắn.
Kỷ Ứng Hàn đang chăm bôi thuốc, không biết tính toán của ta.
Ta chằm chằm cổ họng hắn, kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau, quả nhiên hắn thả lỏng cảnh giác, lực nắm giữ ta nhỏ đi nhiều.
Ta lặng lẽ rút móng vuốt ra, chuẩn bị cho một đòn chí mạng.
“Đại nhân!”
Một tên tùy tùng đột nhiên đi vào.
“Bẩm đại nhân, tên ăn mày đó đã đưa đi rồi, thuộc hạ đã sắp xếp hai huynh đệ trông nom trên đường, sẽ không để hắn ta chịu khổ cực gì đâu, đợi đến Lĩnh Nam, hắn ta cũng sẽ an toàn.”
Móng vuốt của ta cứng đờ giữa không trung, đây là có ý gì?
Tên tùy tùng tiếp tục : “Đại nhân, theo thuộc hạ thấy, ngài việc gì phải giúp hắn ta chứ? Cũng chẳng lợi lộc gì.”
Kỷ Ứng Hàn khẽ lắc đầu.
“Hắn ta hô hoán triều ta suy rồi giữa phố lớn, rơi vào tay Cẩm y vệ chỉ có một con đường ch-ết, hắn ta dám lên tiếng vì Tạ Tấn cũng coi như là người nghĩa khí, sao có thể để ch-ết.”
Bạn thấy sao?