Xuyên Thành Mèo Con [...] – Chương 11

Phần 11 - Hết

Lũ mèo hoang sửng sốt, rồi kêu ầm lên.

“Hoa lão đại!”

“Là Hoa lão đại!”

“Hoa lão đại về rồi!”

17

Đêm đó, Đông cung đột nhiên bốc cháy, gần một nửa quan binh đều đi cứu hỏa.

Nên cũng chẳng ai hiểu tại sao, đi cứu cái hỏa hoạn đó, Kỷ Ứng Hàn lại biến mất.

Kỳ lạ hơn nữa là, trong ngục thất lại đột nhiên xuất hiện hàng trăm xác chuột.

Bọn họ sẽ không biết rằng, những con chuột đó c.h.ế.t vì bị một đám mèo uy h.i.ế.p đào hang đến kiệt sức.

Cái hang đào ra đó, đã sớm lấp đầy rồi.

Bọn họ cũng sẽ không biết, ngoài kinh thành, có một con thuyền đi về phía Lĩnh Nam đã âm thầm khởi hành.

“Lạ thật, ngươi xem, ai có bản lĩnh lớn đến thế, có thể lẻn vào tử lao mà không tiếng chứ?”

Cha ta đứng ở cửa than thở với đồng liêu.

Đồng liêu cũng không hiểu.

“Phải đấy, ai có bản lĩnh lớn đến thế nhỉ? À đúng rồi, Hạ huynh, tiểu thư Lan Khê nhà huynh đâu? Sao mấy ngày nay không nghe huynh nhắc đến nàng ấy?”

Cha ta : “Ngươi cũng biết đấy, năm ngoái nó không phải bị bệnh một trận sao? Vẫn chưa khỏi hẳn, thế nên, nghe trên núi có một vị sư phụ có thể chữa bệnh của nó, ta gửi nó đến đó rồi!”

“Thì ra là , thì ra là .”

Cha vỗ vai người đó, lo lắng về phía Nam.

. . .

Thuyền cập bến, đã là lúc hoàng hôn, ta và Kỷ Ứng Hàn nắm tay nhau cùng xuống thuyền.

Ta đã rồi, mạng của hắn, ta sẽ tranh.

Ta không muốn hắn c.h.ế.t có ý nghĩa, ta muốn hắn sống.

Hẳn là không may, chúng ta cờ gặp phải một đoàn người.

“Tạ đại nhân, ngài cũng tin rằng Kỷ Ứng Hàn đó bị chuột ăn thịt sao?”

“Hừ, hoang đường, lão phu chưa từng nghe , có chuột nào có thể chỉ trong một đêm, ăn sạch cả người đến nỗi không còn một mẩu xương.”

Nói xong, mấy người đã đến trước mặt.

“Đứng lại, các ngươi là ai?”

Chúng ta đứng yên tại chỗ, không dám ngẩng mặt.

Tạ Tấn chậm rãi bước đến gần, đánh giá chúng ta.

Một lúc lâu sau, ông ta phẩy tay: “Thì ra là hai người bị bệnh phong, mau đi mau đi.”

Ông ta khó chịu phe phẩy quạt, cùng đồng liêu rời đi, phẫn nộ : “Lão phu đánh cược, tên Kỷ Ứng Hàn đó chắc chắn vẫn chưa trốn khỏi kinh thành, đợi lão phu về kinh, nhất định sẽ tự tay tóm hắn ra!”

Hai người dần dần đi xa.

Ta ngẩng mắt Kỷ Ứng Hàn.

Hắn cũng đang ta, khóe mắt đỏ hoe, gần như khó kìm nén .

Bởi vì chúng ta không hề mắc bệnh phong.

Tạ Tấn trong khoảnh khắc thẳng vào mắt hắn, đã nhận ra hắn rồi.

Hắn biết, bọn họ đều biết.

. . .

Đến vườn vải thiều đó, đã là ba ngày sau.

Ở đây không ai nhận ra chúng ta, họ chỉ biết trong vườn vải thiều có thêm một đôi vợ chồng trẻ.

Ngốc nghếch, không biết việc đồng áng gì cả, vải thiều tốt tươi suýt nữa bị tưới chết.

Nhưng không lâu sau, họ đã thích nghi với cuộc sống như .

Về sau, người chồng mở trường tư dạy trẻ con đọc sách, người vợ dựng một quầy bên cạnh, bán rượu vải thiều.

Đôi vợ chồng nhỏ ngày nào cũng quấn quýt lấy nhau, thật ngọt ngào.

Về sau nữa, lại có một ông lão từ kinh thành đến, cùng sống với họ.

Khi đôi vợ chồng trẻ ra ngoài ăn, ông lão ngồi trước cửa trông trẻ, dạy trẻ viết chữ.

“Đạo? Đạo là gì?”

Ông lão , những việc ngươi cho là đúng, đó chính là đạo.

Hết

————————————————————————-

Dưới đây là phần giới thiệu của bộ truyện Từ Nô Tỳ Đến Mẫu Nghi Thiên Hạ đã đăng tải full trên MonkeyD, nếu như các hứng thú có thể tìm theo tên truyện để đọc nhé!

Đêm trước khi Thánh thượng ban hôn, ta nằm trong vòng tay Thái tử: “Điện hạ sủng ái nô tỳ như , sau này khi tỷ tỷ vào cửa, không biết có tức giận không? Người ngoài đều ghen tị vì điện hạ Thánh thượng ân sủng, tổ chức hôn lễ trong cung, nô tỳ chỉ thương điện hạ, chắc hẳn sẽ mệt lắm.”

Ta chỉ muốn trêu Thái tử, nào ngờ hắn lại thật lòng với ta.

Theo dõi sốp tại page: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để đón đọc những bộ truyện hấp dẫn. Nếu thấy hay hãy cho sốp một like và một lượt theo dõi nhé!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...