Xuyên Thành Mèo Con [...] – Chương 1

Phần 1

1

Kỷ Ứng Hàn – Chưởng ấn Ty Lễ giám tính độc ác tàn bạo, thủ đoạn đẫm m-áu, tên của hắn có thể khiến trẻ con thôi khóc ban đêm. Chỉ là ta không ngờ hắn lại trẻ như , ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt đẹp đến kinh người.

Nhưng đẹp thì có ích gì?

Thái giám chính là thái giám, ta mới không đi với tên thái giám ch-ết tiệt này.

“Thả ta ra! Thả ta ra!”

Ta điên cuồng vùng vẫy, trái meo quyền, phải meo quyền, một vuốt cào rách mặt Kỷ Ứng Hàn.

Nam nhân trước mặt lạnh lùng tuấn tú, quý khí khó tả. Sau khi bị cào, hắn hơi nghiêng đầu, đôi mày chợt nhíu lại, ba vệt m-áu trên cằm khiến người mà kinh hãi.

Lý trí ta mới quay trở lại, chợt nhớ ra hắn vốn là một nịnh thần tàn bạo, nhất thời không dám thở, sợ hắn nổi giận vặn đứt đầu ta.

Nhưng một lát sau, Kỷ Ứng Hàn chỉ lau đi giọt m-áu, khẽ .

“Mèo con, có phải ngươi cũng nghe , đại ma đầu Kỷ Ứng Hàn trời sinh tính tàn bạo, gi-ết người như ngóe, thích uống m-áu tươi nhất, tuyệt đối không thể rơi vào tay hắn không?”

Hắn xong thì khẽ thở dài, đáy mắt lộ ra cảm ta không hiểu nổi.

“Đừng sợ, ta không ăn thịt mèo con đâu.”

Ta có chút ngạc nhiên, không gi-ết ta sao?

Ta đã nghe qua rất nhiều lời đồn về Kỷ Ứng Hàn.

Nghe hắn mặt dày vô sỉ, vì cầu vinh hoa phú quý, cam tâm vào cung hoạn quan, đủ chuyện nịnh bợ xu nịnh.

Nghe hắn tâm địa độc ác, vì tranh giành miếng ăn, bóp ch-ết cùng việc.

Nghe hắn vong ân bội nghĩa, việc đầu tiên sau khi leo lên vị trí cao là đầu độc ch-ết lão thái giám năm xưa đã đề bạt hắn.

Nghe hắn thù dai nhớ lâu, quan lại trong triều có nửa phần bất kính với hắn thì phải tru di cả họ, lột da uống m-áu. . .

Một kẻ mang tiếng xấu như , sao lại thương xót một con mèo hoang?

Một thuộc hạ đưa tới chiếc áo choàng, Kỷ Ứng Hàn nhận lấy, cẩn thận quấn quanh người ta.

Ta bị quấn chặt như bánh chưng, chỉ còn mỗi cái đầu thò ra ngoài, không thể cử chút nào.

Kỷ Ứng Hàn ôm ta lên ngựa, trước khi khởi hành, hắn dặn dò tùy tùng: “Nghe hôm nay Hạ tiểu thư bị ngã, vừa đưa về phủ, ngươi mau ra roi thúc ngựa đến Hạ phủ xem nàng có sao không.”

“Tiểu thư Hạ gia? Là về ta sao?”

Ta kích vặn vẹo điên cuồng: “Ta chính là Hạ Lan Khê! Ngươi mau thả ta ra, ta muốn về nhà! Ta muốn về nhà!”

Nhưng tiếng kêu của ta rơi vào tai Kỷ Ứng Hàn chỉ là vài tiếng meo meo. Hắn không hiểu, ngược lại còn chê ta lộn xộn, ôm ta chặt hơn nữa.

Tên thuộc hạ kia nhận lệnh, gật đầu, rồi lập tức quay về kinh thành.

“Quay lại! Ta chính là Hạ Lan Khê, đưa ta về nhà đi!”

Ta tuyệt vọng theo bóng lưng đang xa dần của hắn ta, nằm bẹp trong lòng Kỷ Ứng Hàn.

2

Dọc đường tuyết vẫn rơi không ngừng.

Khi vào thành, vai Kỷ Ứng Hàn phủ đầy tuyết, toàn thân ướt sũng.

Vậy mà hắn vẫn luôn ôm ta trong lòng, không để ta dính một bông tuyết nào.

Ta thò đầu ra ngoài, khói bếp kinh thành lượn lờ, thở dài não nề.

Hạ Lan Khê ta nuông chiều từ nhỏ, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng, giờ lại trở thành một con mèo nhỏ bị người ta nắm giữ. Thật không biết cha ta trúng tà gì mà nhất định gả ta cho một tên thái giám. Cũng không biết ta còn có thể biến lại thành người không nữa.

Ta khịt mũi, có chút muốn khóc.

Trong con hẻm nhỏ, đột nhiên có một tên ăn mày xông ra, tức giận ném một rổ rau thối về phía Kỷ Ứng Hàn.

“Cẩu tặc! Ngươi ch-ết không yên lành! Tạ Tấn đại nhân dân như con, một đời trung thành vì nước, mà bị ngươi đàn áp hãm , rồi cả nhà bị đày! Trời xanh ơi, nếu ngươi có mắt, sao không đánh ch-ết tên cẩu tặc này đi!”

Ta kinh ngạc tên ăn mày, trong lòng không khỏi co rút lại.

Tạ Tấn mà người này đến chính là vị quan phụ mẫu kính trọng ở kinh thành, ông ấy người thanh liêm chính trực, quan hai mươi năm, chưa từng vì bản thân mưu cầu một phần tư lợi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...