Xuyên Thành Mẹ Kế [...] – Chương 9

Chương 9

Ta chợt nhớ ra, đây không phải là có gương mặt giống khỉ đột của ta sao? Ta lùi lại hai bước, cảnh giác những người đến, phía sau sân một bóng người biến mất, không phải La Bình Xuyên thì còn ai?

Cô phụ bước ra, giọng rất mất kiên nhẫn: “Xuân nha đầu, chúng ta đều vì tốt cho ngươi, La gia không xứng với ngươi sao? ! Bây giờ hãy đi xin lỗi tướng công và ba vị tiểu tỷ đi, sau này chúng ta cũng dễ qua lại.”

Sau này nhớ lại chuyện này, thật lòng, ta vẫn thấy mình quá .

Nhưng ta thực sự rất bực những người thân kiểu này, lải nhải không ngừng, lấy danh nghĩa tốt cho ngươi, những việc không ra gì.

Ta thực sự không muốn lãng phí thời gian với họ.

Ta bê xô nước thải bên cạnh, hét lớn một tiếng rồi tạt ra, lại cầm chổi quét sân, vung tới tấp đuổi họ ra ngoài!

Đồ trang sức vàng lấp lánh trên đầu khỉ đột giờ treo đầy lá rau thối, quần áo bốc mùi mỡ hôi, những người khác cũng không khá hơn, trong tiếng của đám đông xung quanh, phụ tức đỏ mắt, lộ nguyên hình: “Đồ độc phụ bất hiếu bất nhân này! Sao dám đối xử với chúng ta như ? ! Ta khuyên ngươi mau lành với La tú tài, không thì sẽ gả ngươi cho đồ tể! Chuyện hôn sự của ngươi nằm trong tay chúng ta. . .”

Ta vứt cây chổi, không đợi hắn ta hết, đã đáp trả: “Các người là cha hay là mẹ ta? Một nữ tử đã gả ra ngoài và một người khác họ mà dám chỉ trích ta? La gia tốt như , sao không thử tô thêm vài lớp phấn rồi gả đến đó đi, nhớ chuẩn bị thêm ba phần của hồi môn, một phần không đủ chia đâu.”

Ba tỷ muội La gia đang ẩn trong đám đông chờ xem trò vui, sắc mặt cứng đờ, lại rước lấy một tràng .

11

Sau khi ta tuôn một tràng, ta đóng chặt cổng lớn, cả nhà toàn thân hôi hám không còn mặt mũi ở lại, vừa đi vừa chửi rủa.

Đợi đám đông giải tán, ta trèo qua tường sau.

Ta cần sự trợ giúp từ bên ngoài.

Trên đường, ta không nhịn hỏi Tần Nguyệt, nàng ta là một người xuyên không, không phát minh không kinh doanh để sống tốt, tại sao lại phụ tá cho một kẻ lòng lang dạ sói vô ?

Không biết đã chạm vào nỗi đau nào của nàng ta, nàng ta đột nhiên bùng nổ, gào thét điên cuồng: “Ta không cho phép ngươi về hắn như ! Ta không cho phép! Hắn hiểu ta! Hắn là người duy nhất tin tưởng ta, hiểu ta sau khi ta xuyên không đến đây! Hắn là phu quân mà ta đã chọn! Chúng ta sẽ lật đổ triều đại này! Là người thiên mệnh chọn để việc lớn! Ngươi thì hiểu gì chứ! Đồ đáng thương ngay cả sống cũng không sống nổi!”

Ta im lặng, nàng ta càng đắc ý: “Phu quân rồi, chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra một thế giới mới. . .”

“Ồ, bằng danh tính của ta? Tên của ta? Có thể mạo muội hỏi ngươi c.h.ế.t như thế nào không? Nghe khi ngươi sinh La Khiết, bà đỡ không sao tìm , chỉ có La Băng ở nhà. . .”

Ngừng một chút.

“Đừng đến lúc c.h.ế.t mà vẫn không biết mình c.h.ế.t như thế nào.”

Sau khi đi qua các con phố lớn nhỏ, ta đứng trước nha môn huyện dưới ánh trăng, thở dài .

Suy đi nghĩ lại, ta vẫn thành thật tiểu đồng truyền lời, mặc dù có nguy cơ tiết lộ tin tức, . . . ta chỉ là một người bình thường, không thể phi thân trên mái nhà .

Ta nghĩ có lẽ sẽ không dễ dàng như , dù sao đây cũng là nha môn huyện, vì thế khi tiểu đồng mời ta vào trong, ta thực sự ngạc nhiên một chút.

Giang Phong mặc một bộ áo sa màu trắng, đội mũ ngọc, đi ủng đen, đang đọc sách trong đình, trong sân chỉ có một mình hắn ta.

Ta hành lễ, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: “Nghe đại nhân muốn trả ta một ân , đặc biệt tới đây.”

Giang Phong khẽ : “Sao ta lại không biết ta nợ ngươi một ân ?”

. . .

Ta đứng thẳng, cố gắng không để mình tức giận: “Đại nhân đã quên thì thôi, dân nữ hôm nay sẽ tặng ngài một ân nữa, lần này đại nhân phải trả.”

Dưới màn đêm, không thể thấy biểu cảm của hắn ta, ta âm thầm nắm chặt ngón tay.

Đột nhiên, đầu ta bị vật gì đó gõ một cái, ta ngẩng đầu lên, Giang Phong phe phẩy chiếc quạt, mặt đầy ranh mãnh: “Ta đồng ý với ngươi, Tiểu Triêu Triêu, đây không phải ta nợ ngươi, mà là ngươi nợ ta.”

Hắn ta cảm thán: “Sau này ngươi sẽ nợ ta, haiz, ta thật là một người tốt. . .”

Hắn ta là diễn sâu à?

Người tốt? Chẳng qua là không lợi không thôi, ta thầm phỉ báng.

Điều ta không biết là, sau khi ta rời đi, nụ của Giang Phong lập tức biến mất, hắn ta sờ ngọc bội bên hông, một ám vệ quỳ xuống trước mặt hắn ta.

“Tiếp đãi tử tế kẻ theo dõi bên ngoài kia, để hắn ta học cách chuyện.”

“Vâng, tiểu Vương gia.”

12

Ta hẹn gặp Giang Phong sau mười ngày, bởi vì ta còn phải đi một nơi khác.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...