Xuyên Thành Mẹ Kế [...] – Chương 6

Chương 6

La Bình Xuyên nắm chặt rồi lại nới lỏng nắm , vô cảm ta: “Xuân Triêu, bây giờ hối hận vẫn còn kịp, nếu ngươi tin ta, sau này bọn nhỏ sẽ không khó ngươi nữa, chúng ta vẫn là phu thê.”

“Tiểu nữ không có phúc phận đó, ký tên đi.” Ta lạnh lùng .

“Ngươi tên Xuân Triêu?”

Một giọng trong trẻo vang lên, ta ngẩn người.

Là vị thiếu niên huyện lệnh kia, hắn ngước mắt hỏi thẳng ta, vẻ mặt khó đoán.

“Phải, nhà mẹ đẻ của dân nữ họ Liễu.” Ta cung kính đáp.

Hắn không thèm để ý đến đám người chúng ta nữa, chỉ cau mày quở trách sư gia: “Quá chậm rồi, đây là hiệu suất việc của phủ ta sao?”

Sư gia giật mình, đành phải thành thật đóng dấu, ta nhân cơ hội trực tiếp lập nữ hộ.

Lại huyện lệnh đại nhân, quạt xếp che mặt, ngủ luôn trên công đường.

Ra khỏi công đường, ta vái lý chính một vái, thê lương : “Thúc, cha mẹ ta đều mất, giờ không nơi nương tựa, có thể đến chỗ ngài và tẩu tử ở một đêm không? Ngày mai ta sẽ tìm chỗ khác.”

Lý chính thở dài rồi lại thở dài, cuối cùng vẫn đồng ý.

Phía sau, La Bình Xuyên bóp chặt tay, khớp xương kêu rắc rắc.

Ta thầm lớn.

Ta đã biết bí mật của hắn ta, hắn ta sẽ không tha cho ta, dù hắn ta có gan to đến đâu cũng không dám xông vào nhà lý chính.

Cho hắn ta tức chết.

Tối đó, ta lặng lẽ chờ đợi sự trừng của hệ thống, đến tận đêm khuya, hệ thống vẫn không xuất hiện.

Ta thấy hơi kỳ lạ, chương trình giống như hệ thống, nhiệm vụ thất bại chắc chắn sẽ bị , chẳng lẽ là chưa đến thời hạn ba ngày?

Nhưng ta đã ly hôn rồi, nhiệm vụ chắc chắn không thể hoàn thành.

Hơn nữa. . . ta là người có giác quan thứ sáu rất mạnh, hiện giờ ta hơi. . . không cảm nhận sự tồn tại của hệ thống.

Ta chợt nhớ ra, hôm nay ta vào nhà lý chính, đại nhi tử của lý chính là thợ mộc.

Hắn ta liếc ta mấy lần, muốn lại thôi, ta bảo hắn ta có gì cứ thẳng, hắn ta mới ấp úng : “Xuân Triêu nương, ngươi đừng để ý, ta thấy trên người ngươi dính thứ không sạch sẽ.”

Ban đầu ta tưởng hắn ta đang về ta, dù sao ta cũng không phải Xuân Triêu thật, nên không dám nhiều với hắn ta, qua loa cho xong. Thợ mộc đa phần hiểu chút thuật pháp, hắn ta cảm nhận cũng là chuyện bình thường.

Nhưng. . . nếu không phải đang về ta thì sao?

Ta lén trèo tường đến La gia.

Hôm nay ở La gia, lúc La Bình Xuyên ta!

Không phải đang ta! Mà hắn ta đang hệ thống!

Hắn ta có quan hệ với hệ thống!

7.

Ta rình bên cửa sổ, cố gắng nghe tĩnh trong phòng.

Cả viện tối đen như mực, ta kiên nhẫn chờ nửa đêm, không có gì bất thường.

Chẳng lẽ ta nghĩ nhiều?

Đúng lúc ta định rút lui, phòng La Bình Xuyên bỗng sáng lên, ánh nến yếu ớt xuyên qua cửa sổ.

Tim ta thắt lại, áp sát khe cửa.

“Không phải có cách con mụ đó nghe lời sao? ! Kế hoạch của ta đều uổng công!”

Là giọng La Bình Xuyên! Hắn ta nghe có vẻ rất tức giận.

Nhưng đối diện hắn ta không có ai, bóng phản chiếu qua giấy cửa sổ chỉ có một mình hắn ta.

Hắn ta đang chuyện với không khí ư?

“Ta cũng không biết tại sao! Có thể vì nàng ta vừa sống lại, chưa đủ bình tĩnh, ta đã với nàng ta chỉ có một người mẹ kế tốt mới có thể sống sót, đợi nàng ta bình tĩnh lại sẽ hiểu ra thôi.”

Quả nhiên! Ta không nhịn siết chặt nắm !

Là hệ thống! Bọn họ quả nhiên có quan hệ!

Đầu óc ta quay cuồng: Kế hoạch gì? Sao La Bình Xuyên lại có hệ thống bán mạng cho hắn ta? Hắn ta biết ta sống lại! Hắn ta có mục đích gì?

Trong lòng ta sóng to gió lớn, việc này còn phức tạp hơn ta tưởng!

Hệ thống có vẻ rất tủi thân, đối mặt với cơn giận của La Bình Xuyên, nàng ta muốn lại thôi, vẫn hỏi: “Nữ nhân đó ngươi và Băng Nhi. . .”

“Nàng ta bịa đặt mà ngươi cũng tin! Ta. . . là vì danh tiếng của Băng Nhi và Ngọc Nhi, Khiết Nhi mới nhượng bộ nàng ta, ngươi cũng biết đấy, Băng Nhi xinh đẹp, sau này có ích lớn cho con đường quan của ta, bây giờ không thể có sai sót.”

Hồi lâu, một người một hệ thống đều không lên tiếng, giọng La Bình Xuyên dịu dàng hơn: “Bây giờ toàn trông cậy vào ngươi, con mụ đó không thể sống, cũng không thể chết, không thì đợi ta vào kinh chỉ sẽ còn đường chết, tên đó sẽ không tha cho ta đâu.”

Hắn ta dường như đập mạnh xuống bàn.

“Ai ngờ vị hôn phu của nàng ta vẫn còn sống, còn thành đại tướng quân! Cảm giác bị c.h.ặ.t đ.ầ.u đó. . . ta tuyệt đối không muốn nếm thử lần thứ hai! Bây giờ vẫn còn kịp, ta sẽ nghĩ cách g.i.ế.c nàng ta để ngươi thay thế!”

Ta không biết mình trở về nhà lý chính với tâm trạng gì.

Nằm trên giường, tim vẫn đập thình thịch.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...