Xuyên Thành Mẹ Kế [...] – Chương 12

Chương 12

Lời ta chưa dứt, trước mắt bỗng tối sầm! Hắn ta đ.â.m mũi tên trong tay vào vai ta!

Cơn đau dữ dội tràn ngập khắp người! Mùi m.á.u tanh nồng xộc lên, ta đau đến mức gần như ngất đi!

Ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta chằm chằm vào ta: “Nàng đâu?”

“Không còn nữa, ta tìm đại sư đánh cho nàng tan thành mây khói rồi.”

Hắn ta lại : “Đồ vô dụng.”

Bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn ta hoàn toàn bị lộ ra, lạnh lẽo, tự phụ, vô .

Ta có thể cảm nhận Tần Nguyệt, linh hồn chấn , đau đớn tận cùng!

Ta giả vờ hoảng loạn: “Nàng không còn nữa, ngươi không thể g.i.ế.c ta, g.i.ế.c ta, vị hôn phu của Xuân Triêu sẽ không tha cho ngươi đâu!”

Lúc này hắn ta dường như đã nắm chắc phần thắng, quay lại cạnh bàn.

“Băng Nhi sắp gả cho Giang Huyện lệnh rồi, hắn ta đâu phải là Huyện lệnh không đâu, hắn ta là con trai của Vinh Vương! Ôm gốc cây lớn này, ta còn sợ gì tướng quân nữa!”

Ta sững sờ trong một thoáng, La Bình Xuyên tưởng ta bị dọa ngây người, rất hài lòng.

Ta ấp úng hỏi hắn ta: “Vậy ta c.h.ế.t chắc rồi. . . ta và thê tử của ngươi là đồng hương! Ngươi có thể tha cho ta không? ! Các ngươi không phải có cảm rất tốt sao? Ngươi không phải muốn vì nàng mà thay đổi triều đại sao?”

La Bình Xuyên như bị chạm vào nỗi đau! Trực tiếp đẩy đổ bàn, gầm lên: “Đừng nhắc đến nữ nhân khùng điên đó! Ta nhịn nàng ta lâu như , nàng ta vẫn không biết kiềm chế, ta không còn cách nào mới để Băng Nhi g.i.ế.c nàng ta! Ta cũng không muốn! Nhưng nàng ta quá đáng lắm!”

“Không thể nào! Đây không phải sự thật! Không thể nào!” Tần Nguyệt hét lên vô lực!

Nhưng ngươi rõ ràng đều đã nghe thấy rồi, ta thầm chế giễu.

Thế , ta giải không sợi dây đỏ, không có cách nào thả nàng ta ra!

Ta lo đến toát mồ hôi lạnh!

Bây giờ cần nàng ta!

La Bình Xuyên thì đắm chìm trong cảm điên cuồng, mắt trợn to đáng sợ: “Làm cái gì có chuyện nam nữ bình đẳng, cái gì mà cải cách giáo dục! Nàng ta nghĩ mình là ai hả? ! Còn không cho ta nạp thiếp! Vậy Băng Nhi của ta phải sao đây? ! Mơ tưởng! Đây là thế giới của nam nhân! Một nữ nhân, còn muốn đạp lên đầu nam nhân!”

“Nhưng không có nàng ta, gì có ngươi? ! Nàng ta giúp ngươi nên ngươi mới có thành tựu ngày hôm nay!”

La Bình Xuyên như nghe thấy chuyện rất buồn , dừng lại, kinh ngạc ta: “Bởi vì ta là thiên tuyển chi nhân? Nàng ta giúp ta không phải là đương nhiên sao? Ta nhất định sẽ bay cao vươn xa, dưới một người trên vạn người, nàng ta đâu nghĩ là công lao của mình chứ?”

Thì ra đây mới là La Bình Xuyên, một loại tầm gửi theo đúng nghĩa.

Vẻ ngoài vô tội, thân hình mảnh khảnh, lời dịu dàng, hút sinh mệnh của người thân cận nhất, leo lên chỗ cao nhất, còn cho rằng tất cả đều là lẽ đương nhiên.

Hắn ta rút xong cảm , lê thân đến trước mặt ta, giơ cao chiếc rìu: “Ngươi cũng đi c.h.ế.t đi!”

Luồng gió lạnh như d.a.o đã cắt bên tai ta, nên cơn rùng mình.

Ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Không kịp nữa sao?

15

“Vút!” Theo một tiếng xé gió sắc bén, tác của La Bình Xuyên, dừng lại!

Ta vội mở mắt!

La Bình Xuyên mũi tên trên ngực, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Ta dùng hết sức, thừa cơ lăn ra khỏi lưỡi rìu.

Các nha dịch xông vào, khống chế La Bình Xuyên, còn giúp ta tháo dây trói.

Ta nghĩ một lúc, mở dây đỏ ra.

Ta nâng đầu La Bình Xuyên lên, mũi tên kia không tử vong, hắn ta vẫn tỉnh táo.

“Ngày đó ngươi phát hiện sơ hở của ta, cũng trong ngày đó ta đã phát hiện bí mật của ngươi.”

Luôn có một nghi vấn trong lòng ta: Tại sao La Bình Xuyên lại kiên trì muốn Tần Nguyệt thay thế ta?

Cho đến ngày đó, phụ tìm đến cửa, ta đột nhiên hiểu ra, tại sao hắn ta có thể khiến mẫu, phụ nghe lời hắn ta.

Nguyên nhân chính là: Nguyên nhân cái c.h.ế.t của cha mẹ Xuân Triêu.

Ngày đó ta tìm Giang Phong, có công lao có thể lập, hỏi hắn ta có muốn không.

Bọn cướp g.i.ế.c cha mẹ Xuân Triêu là băng nhóm nổi tiếng vùng này, xảo quyệt tàn nhẫn, vẫn luôn là mối lo của triều đình, sào huyệt của chúng bí hiểm khó lường, quan phủ quét núi mấy lần, đều không phát hiện .

Nhưng g.i.ế.c người ban ngày trên quan đạo, không có nội ứng thì không thể thực hiện .

Ta biết, có thương nhân sẽ đút lót cho bọn cướp, dùng tiền chuộc tai họa.

Ta rà soát kỹ lưỡng những gia nhân sắp xếp lịch trình ngày đó, cuối cùng tìm ra một kẻ đáng ngờ.

Mấy ngày nay, Giang Phong thông qua tên gia nhân này, có lẽ là may mắn, thực sự đã dò sào huyệt của bọn cướp!

La Bình Xuyên và phụ của Xuân Triêu cùng nhau liên kết với bọn cướp mua tai họa, g.i.ế.c người, chiếm đoạt tài sản! Chứng cứ rõ ràng!

“Đây là vu khống! Đây là vu khống! Ta sau này là người dưới một người trên vạn người! Các ngươi ai dám đến ta? !”

La Bình Xuyên phát điên.

Giang Phong đầy vẻ uy nghiêm, bước vào nhà gỗ, gật đầu với ta, La Bình Xuyên mắt sáng lên.

“Giang công tử! Giang công tử! Ngươi không phải muốn cưới Băng Nhi sao? ! Ta là nhạc phụ tương lai của ngươi! Cứu ta đi nữ tế!”

Giang Phong nhướng mày: “Nói bậy bạ gì, hôn sự của bản quan đều do cha mẹ chủ, ta và La nương chỉ cờ gặp nhau vài lần, sao có thể tin lời đồn đại? ! Vả lại, ta có mời bà mối đến cửa cầu hôn đâu?”

La Bình Xuyên hoàn toàn ngây người, trong lúc giằng co mũ quan rơi xuống, tóc rối bời.

“Lừa ta! Lừa ta! Các ngươi đều lừa ta!”

Cuối cùng, mọi việc đã giải quyết.

Ta đỡ vai đứng dậy, bên ngoài, ánh lửa chiếu sáng cả đỉnh núi, ta thở ra một hơi, đi xuống núi.

“Cẩn thận!”

Cái gì? !

Chưa kịp quay đầu, La Bình Xuyên đã vượt qua lực cản của nha dịch, túm chặt lấy ta, đôi mắt đỏ ngầu khiến người ta lạnh gáy.

“Tất cả đều tại ngươi ta! Ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!”

Bên cạnh chính là vách núi!

Hắn ta túm lấy ta định nhảy xuống!

Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch! Một bóng mờ lao ra khỏi cơ thể ta, lao vào La Bình Xuyên!

Ta cảm thấy vị ngòn ngọt ở cổ họng, cảm giác như ý thức bị cái gì đó kéo ra, cũng rời khỏi cơ thể.

Đến lúc rồi sao?

“Xuân Triêu!”

Một tiếng kêu bi thương vang vọng giữa núi rừng.

Không biết ai gọi.

Hậu ký:

1.

Phòng sau của nha môn huyện phủ, một nữ hài nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, thân thể quấn đầy băng gạc.

Một thiếu niên tướng quân mắt hiền, thân hình cao lớn nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ hài, vẻ mặt đau khổ lo lắng.

Một thiếu niên mặc quan phục huyện lệnh nhẹ nhàng bước vào phòng: “Vẫn chưa tỉnh sao?”

Thiếu niên tướng quân lắc đầu, ánh mắt không rời khỏi nữ hài.

“Người La gia đã bị bắt, ba nữ nhân đó tay cũng không sạch, cùng xử lý luôn, haiz. . . thật là quá trùng hợp, ngày đầu tiên ta nhậm chức xét án, người bị lại là vị hôn thê của huynh đệ ta, nàng và lời ngươi chẳng giống chút nào, ta còn tưởng mình nhận nhầm.”

Giang Phong thở dài, lại tiếp: “Ngày đó quá nguy hiểm, ai cũng không ngờ , tên La tặc đó bị thương nặng như vẫn có sức vùng thoát người canh giữ, may mà Xuân Triêu lanh lợi. . . ra cũng kỳ lạ, lúc đó nàng chỉ có một chân đạp trên vách núi, thân thể đã ngả ra ngoài vách, như thể có một bàn tay vô hình kéo nàng trở lại. . .”

Nữ hài trên giường đột nhiên có tĩnh, hai thiếu niên lập tức im lặng.

“Triêu Nhi, ta là Chu Lang, ta đến muộn, Triêu Nhi. . .”

Thiếu nữ cau mày, vẻ mặt đau đớn, bỗng nhiên, một giọt nước mắt trong trẻo chảy từ khóe mắt: “Niệm Niệm. . . Niệm Niệm. . .”

Hai thiếu niên nhau.

Ai là Niệm Niệm?

2.

Trên đường Hoàng Tuyền, ta như nghe thấy có người gọi tên ta.

Ta quay đầu tìm kiếm, quỷ sai đại nhân thúc giục: “Đừng lưu luyến! Đừng lưu luyến! Sớm đầu thai đi!”

Nhưng ta thực sự nghe thấy.

Nên ta hỏi Tần Nguyệt: Ngươi có nghe thấy không?

Nàng ta lắc đầu.

Giờ đây ta thấy bộ dạng ban đầu của nàng ta, rất gầy, có khuôn mặt bình thường.

Từ khi xuống đây nàng ta chưa từng mở miệng.

Thôi , có lẽ ta nghe nhầm.

Trên thế gian này, sớm đã không ai nhớ tên ta nữa.

Đi đến ngã ba đường, ta và Tần Nguyệt từ đây chia tay.

Một đời của ta và nàng ta sắp khép lại.

Trừng , mới chỉ bắt đầu.

La Bình Xuyên khi bị mấy sứ giả toàn thân lửa đen dẫn đi, vẻ mặt kinh hoàng báo trước kết cục của hắn ta.

Tội hắn ta phạm, trên sổ sinh tử không thiếu một chữ, mỗi tội đều khiến hắn ta phải trả giá gấp trăm nghìn lần.

Đi vài bước, Tần Nguyệt quay đầu, không nhịn hỏi ta: “Tại sao ngươi lại giúp nàng như ?”

Ai? Xuân Triêu à?

Đúng , tại sao nhỉ?

Ta từ nhỏ đã mất cha mẹ, bị họ hàng đá qua đá lại, sau khi bị vắt kiệt giá trị, bị gửi đến trại mồ côi, trại có một chị l.à.m t.ì.n.h nguyện, đặc biệt tốt với ta, chị ấy dỗ ta ngủ, may búp bê cho ta. . . sau này ta c.h.ế.t đi, ý thức còn ở lại vài ngày.

Trước mộ ta, chỉ có chị ấy đến, chị ấy khóc rất lâu rất lâu.

Con người không thực sự c.h.ế.t đi, chỉ khi bị lãng quên, mới thực sự rời đi.

Chị ấy và Xuân Triêu, trông rất giống nhau.

Chỉ có chị ấy sẽ dịu dàng gọi ta: “Niệm Niệm, Niệm Niệm.”

Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng. (Không ngừng nghĩ đến, ắt sẽ đáp lại. )

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...