Khi xuống núi, đạo trưởng giúp ta băng bó lại vết thương, dẫn theo tiểu đạo đồng tiễn ta rất xa.
Tần Nguyệt ban đầu rất đắc ý: “Hóa ra ngươi sắp không còn nữa, thật đáng thương, ha ha, đấu với ta ư? Lão đạo sĩ thối tha còn đấu không lại tướng công ta, ta khuyên ngươi sớm nhường chỗ đi. . .”
“Ta g.i.ế.c La Bình Xuyên không phải là rồi sao.”
Ta thản nhiên .
13
Vừa về đến thôn, tin tức Giang Huyện lệnh cưới đại tiểu thư La gia đã là chuyện ai cũng biết.
Câu chuyện của hai người có nhiều phiên bản, có người Giang Huyện lệnh hùng cứu mỹ nhân, có người lễ hội đèn hoa gặp nhau một thấy đã , có người du thuyền mượn dù thành lương duyên.
Ta nhướng mày, hắn ta thực sự đã rồi.
Vì ta không về nhà, thừa bóng đêm trực tiếp nằm phục ở chỗ cũ – dưới chân tường La gia.
La Bình Xuyên không có nhà, ba tỷ muội đang ăn cơm xong, đầu tiên là La Ngọc bắt đầu móc: “Thật là lạ kỳ, trâm cài đầu của ta ảm đạm, mà mắt cá này lại sáng lắm, không biết có phải có người lấy vàng trộn lẫn đồng thau không?”
La Băng đắc ý, n.g.ự.c đầy eo thon đến nỗi run rẩy: “Ôi muội muội, cái gì mà mắt cá với cả châu báu, ta chỉ biết, người trân quý, mới là minh châu!”
La Ngọc ném đũa, tức giận La Băng: “Đừng tưởng ta không biết những thủ đoạn của ngươi! Giang đại nhân mới không bị ngươi lừa đâu! Muốn gả cho Giang đại nhân, ngươi mơ đi!”
“Còn hơn kẻ cứ đeo bám người ta mà chẳng ai thèm, ở trước mặt ta gì có trinh tiết liệt nữ, đồ dâm đãng.”
La Ngọc tức đến nghiến răng, túm lấy tóc La Băng: “Giang đại nhân cũng đâu có muốn cưới ngươi, đồ điếm!”
Hai người vật lộn với nhau, còn La Khiết thì như không thấy gì, bới hết thịt vào bát mình, thỉnh thoảng còn khích bác.
Thật là tỷ muội thắm thiết!
Tần Nguyệt rất lo lắng, nàng ta hoàn toàn bất lực, chỉ có thể hét lớn với ta: “Ngươi cố ý để Giang đại nhân tiếp cận Băng Nhi! Ngươi rốt cuộc có ý đồ gì? !”
Ta bụm miệng , một lát nữa ngươi sẽ biết.
Trong phòng hai người đánh nhau càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng buông lời không kiêng nể.
La Ngọc sờ vết cào trên cổ, tức quá hóa , nhạt: “Huyện lệnh đại nhân cưới thê, ít nhất cũng phải là một nương trinh nguyên chứ, ngươi có phải không? !”
Mắt ta sáng lên, chẳng phải đã đến lúc rồi sao.
Ánh mắt La Băng lập tức trở nên lạnh lẽo, tiến lên định tát La Ngọc, La Ngọc vừa né vừa : “Sao thế, giờ ngươi coi thường cha rồi à? Ta nên gọi ngươi là tỷ tỷ tốt, hay là mẹ hiền, hay là tiểu nương? Lúc ngươi cùng cha vui vẻ mặn nồng thì không sợ, giờ còn sợ ta sao?”
Ta nghĩ mình không cần phải thêm gì với Tần Nguyệt nữa. Ta hoạt đôi chân bị tê do ngồi xổm lâu, định đi tìm Giang Huyện lệnh.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện phía sau ta.
Chưa kịp quay đầu, cơn đau dữ dội ập đến, trước mắt ta tối sầm, mất cả tri giác.
Hỏng rồi. . .
14
Đây là đâu?
Đầu đau nhức.
Tay chân đều bị trói chặt.
Xung quanh rất tối, mơ hồ nhận ra đây là một căn nhà gỗ, nhiệt độ rất thấp, có lẽ ở trên núi.
Ta cố mở mắt, rõ người ngồi trên bàn phía trước, hắn đang uống rượu, bên cạnh có một cây cung thợ săn.
Là La Bình Xuyên.
“Tỉnh rồi?”
Ta lạnh lùng hắn, không lên tiếng.
“Biến mất nhiều ngày như , ta tìm ngươi vất vả lắm, Xuân Triêu của ta. . . không, ngươi là ai ? Hả?”
Cái gì? !
Hắn ta cái gì ? !
La Bình Xuyên đập vỡ ly rượu, nắm chặt cằm ta.
“Ta không biết ngươi đang gì.”
Ta khàn giọng.
“Lừa ta! Các ngươi chỉ biết lừa ta! Đồ xuyên không đáng ghét! Coi ta là khỉ để à? !”
Hắn ta dữ dội, khuôn mặt từng thanh tú giờ vô cùng dữ tợn.
Ta bỗng nhiên bình tĩnh lại, đã đấu với hắn ta bao lâu rồi, ta thực sự không đoán hắn ta đang nghĩ gì.
Nhưng lúc này phủ nhận đã không còn ý nghĩa nữa.
“Ngươi sao biết ?”
Hắn ta cầm một mũi tên, cơ thể ta lập tức căng cứng.
“Hôm đó ta bảo của ngươi đi tìm ngươi, ý định là khuyên ngươi quay đầu, lại thấy thứ thú vị.”
Tim ta thót lại, thì ra là ngày hôm đó!
“Xuân Triêu là một người cực kỳ hiếu thảo, nàng hiếu thảo như , sao có thể té nước bẩn vào người thân duy nhất của mình chứ?” Hắn ta nửa miệng.
Thì ra là vì chuyện này! Ngày đó ta vì biết sự thật về hệ thống nên nổi giận, để lộ sơ hở, không ngờ lại bị hắn ta phát hiện!
Nam nhân này thật đáng sợ!
Ta hiểu phần nào vì sao Tần Nguyệt bị hắn ta khống chế.
Người này, tướng mạo xuất chúng, có tài, am hiểu nhân thế thái, và tâm tư tỉ mỉ đáng sợ.
Ta đảo tròn con mắt: “Thê tử của ngươi cũng là người xuyên không, ngươi xem thường người xuyên không à?”
Bạn thấy sao?