Tần Nguyệt sau khi biết việc ta định , vô cùng kích : “Ta tuyệt đối không cho phép ngươi phu quân! Ngươi không phải là đối thủ của hắn! Sớm từ bỏ đi!”
Ta móc móc tai, mắt điếc tai ngơ.
Nàng ta bắt đầu cứ cách một khoảng thời gian lại kêu thét lớn vào ban đêm, mỗi khi ta gần ngủ thì phát ra tiếng “ha ha ha”, hành hạ tinh thần ta. Ban đầu, ta thực sự bị nàng ta hành hạ đến kiệt sức, khi đang đi đường ta ngã khỏi xe bò, ngã xuống mương nước, lập tức m.á.u chảy như suối.
Vết thương ở bắp chân sâu đến mức có thể thấy xương, người đánh xe sợ hãi đến ngây người, bảo ta đi gặp đại phu.
“Cô nương, vết thương này không chữa trị thì không chỉ để lại sẹo, mà chân ngươi sẽ tàn phế đấy!”
Không , không còn thời gian.
Ta nghiến răng tự băng bó vết thương, Tần Nguyệt có chút hả hể nguyền rủa ta.
“Đúng đúng đúng, vết thương hóa mủ, sinh giòi, rồi cả chân thối rữa, sau đó sẽ mất mạng ha ha ha ha ha. . .”
Sau tiếng chói tai, nàng ta lập tức đổi mặt, dịu dàng : “Về đi muội muội, đừng khó mình, ta hứa sẽ không ngươi! Chúng ta hợp tác như thế nào? Chúng ta cùng nhau. . .”
Đồ điên.
Người đánh xe sợ phải chịu trách nhiệm, không muốn chở ta, nên ta dùng trâm vàng của mình đổi lấy xe bò của ông ta, tự đánh xe đi.
Ba ngày sau, ta đến chân núi, giữa những đám mây mù bao phủ trên núi, một đạo quán hiện ra rõ ràng.
Tần Nguyệt hoảng hốt, đã muộn.
Nỗ lực leo xong con đường núi cuối cùng, cùng với tiếng chuông, ta bước vào đại điện, cảm thấy rất không thoải mái, dù sao ta cũng không phải là người của thế giới này, còn Tần Nguyệt, hoàn toàn im lặng không còn dấu vết.
Ta có thể cảm nhận nỗi sợ hãi sâu sắc của nàng ta.
Ma cao một thước, đạo cao một trượng, ta không giỏi đối phó với nàng ta, ta có thể nhờ chuyên gia mà!
Ta nuốt nuốt vị tanh trong miệng, hề hề.
Hôm nay trong đạo quán không có nhiều người, ta đi một vòng mới gặp một tiểu đạo đồng bảy tám tuổi.
Đang định tiến lên hỏi thăm, tiểu đạo sĩ đang quét dọn vừa thấy ta liền trợn tròn mắt, co giò chạy, vừa chạy vừa kêu: “Sư phụ không xong rồi! Có quái! Cứu mạng sư phụ ơi!”
Ta: . . .
Một đạo trưởng tóc bạc mặt hồng hào không biết đã đứng ở đó từ lúc nào, mà không gì, gõ gõ đầu tiểu đạo đồng ra hiệu mời ta.
Ngồi đối diện nhau trước bàn trà, ta đi thẳng vào vấn đề: “Đạo trưởng, có thể giúp ta xem mệnh không?”
“Vị nào?”
“Mọi vị.”
Đạo trưởng thở dài, ta sâu sắc một cái, tiện tay hái ba chiếc lá từ trên cây, để ta sắp xếp theo ý muốn.
Ta theo, khoảng một canh giờ sau, đạo trưởng chậm rãi : “Vị thứ nhất, đến từ phương xa, xuất thân tạm , người đầy phúc, gia đình cưng chiều, giàu có dư dả, bản tính thiếu rèn luyện, vào đời quá sớm. Khi mười lăm mười sáu tuổi, bất ngờ qua đời, không vào luân hồi, vốn là trời cho cơ duyên mới, nàng ta. . . mắt không có đồng tử, giúp kẻ xấu việc xấu, ác báo ác, không c.h.ế.t tử tế.”
Ta bừng tỉnh, đơn giản, là chưa học xong trung học cơ sở đã vào xã hội kiếm việc, kết quả gặp tai nạn, sống lại, gì cũng không biết, lại không chịu bình thường, mù quáng tìm một phu quân có tâm địa xấu, cuối cùng bị người ta chết.
Đó chính là cuộc đời của Tần Nguyệt.
Dù là nữ xuyên không, cũng phải học hành tử tế!
Ta thở dài lặng lẽ, vị đạo trưởng lại mở lời: “Người thứ hai, thuở nhỏ hạnh phúc, cha mẹ thương nhau, không thiếu ăn thiếu mặc, tâm tính đơn thuần thiện lương, mệnh có tai họa, là ý trời, lại còn có người , trong chớp mắt gia đình tan nát người chết, gặp người không tốt, vào khoảng hai mươi tuổi c.h.ế.t oan.”
Đó là Xuân Triêu, nàng lẽ ra phải có một đời hạnh phúc bình an.
“Nhưng. . . người này, có tâm nguyện chưa thỏa, sinh thời tích thiện hành đức, lại có người thắp đèn cầu phúc cho nàng, dốc hết cả đời, đổi lấy cho nàng một lần chuyển cơ, may quý nhân tương trợ! Có thể có một đường sinh cơ.”
Tim ta lập tức đập thình thịch, giọng run rẩy: “Nàng. . . nàng vẫn còn, phải không?”
Đạo trưởng khẽ gật đầu.
Tốt quá! Ta đã biết mà! Cảm giác của ta không sai! Giấc mơ đó, giọt lệ đó.
“Người cuối cùng này. . .”
Đạo trưởng thương xót ta một cái, ta mỉm đáp lại: “Đạo trưởng cứ thẳng.”
“Người này, cũng đến từ nơi xa xôi, nàng ta vừa sinh ra đã mồ côi cha mẹ, cả đời lưu lạc khắp nơi, sương gió đao kiếm. . . hồng nhan bạc mệnh, c.h.ế.t dưới. . . tay trượng phu.”
Sau hồi lâu im lặng, ta hỏi đạo trưởng: “Ta còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Không đầy một tháng.”
“Có cách nào đuổi nàng đi không?”
“Rất khó, hồn nàng triệu về bằng cấm thuật, trên người còn vướng nợ máu.”
Bạn thấy sao?