Xuyên Thành Mẹ Kế [...] – Chương 9

Chương 9: FULL

Chớp chớp đôi mắt cay xè, chờ đợi đón nhận sự phán xét của số phận.

Không ngờ câu đầu tiên Tiết Dục phát biểu lại là.

“Người tôi biết ơn nhất chính là mẹ, chính thương của mẹ đã đồng hành cùng tôi trưởng thành, chính mẹ đã chỉ đường dẫn lối cho tôi.”

Tôi: “???”

“Từ nhỏ mẹ đã bồi dưỡng ý thức tự lập cho tôi, dạy tôi tự việc của mình. Những câu chuyện mẹ kể đều tràn đầy sáng tạo, giúp tôi học cách suy nghĩ vấn đề đa chiều, mẹ để tôi tích cực tham gia vào lao nhà cửa hàng ngày, bồi dưỡng ý thức chủ gia đình cho tôi. Mẹ đốc thúc tôi chăm sóc thú cưng của mình, để tôi học trách nhiệm là gì, mẹ đã dùng hành của mình dạy tôi tinh thần bất ngờ, không bao giờ bỏ cuộc…”

Tôi: “…”

Tiết Dục thao thao bất tuyệt khen tôi một tràng dài.

Không giống bài phát biểu của học sinh ưu tú, mà giống như đại hội khen thưởng tôi .

Bài phát biểu vừa kết thúc, vô số phụ huynh đã đổ xô đến xin tôi kinh nghiệm nuôi dạy con cái.

Tôi ngơ ngác hai bố con bảo vệ, rời khỏi hội trường.

Sau này tôi mới biết, Tiết Dục chưa bao giờ giận tôi.

Nguyện vọng là do cậu nhóc cố ý điền bừa.

Cậu nhóc muốn dùng cách của mình để báo đáp tôi.

Không ngờ, tôi lại vô đưa mọi thứ trở lại đúng hướng.

Nhưng lý do Tiết Dục sửa nguyện vọng thật sự khiến tôi cạn lời.

Tôi trực tiếp cậu nhóc và bố cậu nhóc giữa trưa nắng gắt ra vườn nhổ cỏ.

Tốt nhất là phơi khô nước trong đầu.

Tiết Thừa Lễ: “Phạt nó tại sao cũng phải đi?”

“Con hư tại cha.”

Tiết Thừa Lễ: “…”

Tiết Dục: Hehe.

Lúc này, tôi bỗng nghe thấy hệ thống đếm ngược rời đi.

[Hệ thống, cảm ơn cậu.]

Cảm ơn cậu đã giúp tôi che giấu bấy lâu nay.

Hệ thống: [Cũng cảm ơn .]

[Cảm ơn tôi cái gì?]

[Cảm ơn … đã cứu mèo con, chúc sau này mọi việc suôn sẻ, tạm biệt.]

Tôi hơi sững sờ.

Cho đến khi Tiết Dục và Tiết Thừa Lễ lau mồ hôi trên trán vẫy tay với tôi.

Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa đẹp.

Tôi sờ sờ cái bụng ngày càng tròn trịa của mình.

Tất cả những duyên phận oan trái.

Chẳng qua chỉ là, vừa khéo mà thôi.

Ngoại truyện – Tiết Dục

Khi Tiết Dục còn nhỏ, dì bảo mẫu đưa nó đi dạo.

Nó phát hiện ra ai cũng có mẹ, chỉ có nó là không.

Lúc đầu nó tưởng dì bảo mẫu là mẹ của nó.

Khi nó gọi như , dì bảo mẫu lại hoảng sợ phủ nhận.

Nó rất tủi thân, liền quay sang kể chuyện này cho Tiết Thừa Lễ.

Tiết Thừa Lễ im lặng một lúc, xoa xoa đầu nhỏ của nó.

Sau đó không lâu, nó đã có một người mẹ.

Người mẹ này lúc đầu đối xử với nó rất tốt, mỗi ngày nó đều rất vui.

Nhưng dần dần, người mẹ này đã thay đổi.

Bà ấy bắt đầu cố bỏ đói nó, cho nó mặc quần áo rách rưới.

Các nhỏ ở trường mẫu giáo bắt nạt nó.

Nó tủi thân mách với bà ấy, mong bà ấy bảo vệ nó.

Bà ấy lại lạnh lùng với nó: “Sao họ không bắt nạt người khác, chỉ bắt nạt con, có phải bản thân con có vấn đề không.”

Nhiều lần như , Tiết Dục nhỏ không dám mách lẻo nữa.

Tính cách của nó cũng ngày càng trở nên trầm mặc.

Tiết Thừa Lễ bận rộn công việc không thường xuyên về nhà, sẽ gọi điện về hỏi nó có khỏe không.

Tiết Dục không dám không khỏe, vì mẹ kế sẽ véo đùi nó.

Sẽ nịnh nọt với Tiết Thừa Lễ: “Tiết tổng, có con ở nhà, cứ yên tâm.”

Sau này Tiết Dục mới biết, người mẹ này không phải là mẹ ruột của nó, nên mới đối xử với nó như .

Một buổi tối nọ.

Tiết Dục nằm úp sấp trên bệ cửa sổ ngắm sao.

Đột nhiên có một tia sáng lóe lên trên bầu trời.

Nó nghe dì bảo mẫu kể, đó là sao băng, có thể ước nguyện.

Nó lập tức nhắm mắt lại.

“Sao băng ơi sao băng, nếu cậu có thể nghe thấy điều ước của tôi, có thể nào để mẹ ruột của tôi trở về bên tôi không.”

Ngày hôm sau, Tiết Dục tràn đầy hy vọng chờ đợi.

Nhưng bà ấy không xuất hiện.

Ngày thứ ba.

Ngày thứ tư.

……

Cho đến khi chính Tiết Dục cũng tuyệt vọng.

Hôm nay, đã là lần thứ ba nó chảy m.á.u cam ở trường mẫu giáo.

Cô giáo nó bị nóng trong người, có thể để phụ huynh chuẩn bị nước ép khổ qua để giải nhiệt.

Tiết Dục mím môi, không biết với ai.

Bố ở xa ngàn dặm.

Mẹ kế thì chỉ mong nó c.h.ế.t đi.

Nó buồn bã rơi nước mắt.

Trong lòng dâng lên một cảm kỳ lạ.

Nó gần như không thể kiềm chế .

Sau đó sáng hôm sau, sau khi bị cướp đi cốc sữa duy nhất có thể uống.

Cuối cùng nó không nhịn nữa, trừng mắt mẹ kế.

Mẹ kế sững người, ngay sau đó nó đã có một cốc nước ép khổ qua.

Từ đó về sau, nó phát hiện ra mẹ kế đã thay đổi.

Sẽ mua quần áo mới cho nó.

Sẽ kể cho nó nghe những câu chuyện kỳ lạ.

Sẽ trêu chọc gọi nó là cá tuyết nhỏ.

Sẽ còn hôn nó.

Cứ hễ nó mách lẻo, bà ấy sẽ đổ oan cho nó, xuyên tạc lời nó.

“Dù sao thì” người mẹ này quá tốt.

Tiết Dục rất thích bà ấy.

Trước đây nó luôn cảm thấy mình là đứa trẻ bất hạnh nhất.

Nhưng bây giờ nó đã có mẹ của riêng mình rồi.

Nó là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời.

Nó đã sống những ngày tháng hạnh phúc này mười ba năm.

Cho đến khi học cấp ba, nó vô biết mình vốn không phải là con ruột của bố mẹ.

Bố của nó, Tiết Thừa Lễ, thực ra là của nó.

Bố mẹ nó mất trong một vụ tai nạn.

Sau đó, người phóng túng bất kham buộc phải gánh vác trách nhiệm vốn không thuộc về mình.

Vừa hay lúc đó, nó biết mẹ mình đã mang thai.

Mẹ đã có con của riêng mình, liệu có còn thương nó nữa không.

Chú để nó sau khi trưởng thành sẽ kế thừa gia nghiệp.

Nhưng tất cả những thứ này có phải nên thuộc về con ruột của mẹ không?

Mẹ biết , liệu có ghét nó không.

Cậu thiếu niên vừa ở tuổi ẩm ương vừa mang tâm sự, kiên quyết điền bừa nguyện vọng.

Muốn dùng cách của mình để trả lại tất cả.

Sau này, mẹ nó biết lý do này, vẻ mặt như đứa thiểu năng trí tuệ.

Nhìn đến mức nó đỏ mặt.

Mẹ nó bảo nó đừng mấy chuyện vô bổ này nữa.

Muốn báo đáp bà ấy thật, thì giúp bà ấy trông em nó nhiều hơn là .

Nó dỗ dành đứa em mới sinh vài tháng trong lòng.

Nhìn Bạch Tuyết đang cọ cọ vào chân.

Sau đó kể cho em nghe câu chuyện về Bạch Tuyết và bảy người của ấy.

-Hết-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...