Xuyên Thành Mẹ Kế [...] – Chương 7

Chương 7

Anh ta muốn bàn bạc với tôi để phối hợp diễn kịch.

Nghe đến đây tôi thở phào nhẹ nhõm, cuộc sống nhàn hạ với mức lương ba triệu một tháng của tôi coi như giữ rồi.

Nhưng mà đi cũng phải lại, nếu là trong phim truyền hình cẩu huyết về giới hào môn, thì kiểu gì ta cũng phải bày trò cho thư ký nào đó cố ý chọc tức tôi.

Rồi ngược tôi, tôi ngược .

Chúng tôi ngược nhau ba trăm hiệp rồi gương vỡ lại lành.

Tôi như với Tiết Thừa Lễ, ta nghe xong bất lực gõ gõ lên trán tôi.

Tôi ha ha hai tiếng, bắt đầu nghiêm túc nghe kế hoạch trả thù của ta.

Chúng tôi quá tập trung, không ý đến cửa thư phòng, có người đang nằm dưới trước cửa việc, nghe mấy chữ “ly hôn”, “ sản”.

Đợi đến khi Tiết Thừa Lễ bàn bạc xong với tôi.

Tôi vừa mở cửa, đã thấy Tiết Dục nước mắt lưng tròng.

“Tiểu Dục…”

Tôi còn chưa dứt lời, cậu nhóc đã oa một tiếng nhào tới ôm chặt lấy chân tôi.

“Không cần hỏi nữa, đi theo mẹ, con đi theo mẹ! Con và Bạch Tuyết đều đi theo mẹ, chúng con là tài sản riêng của mẹ.”

Tôi: “…”

Tiết Thừa Lễ: “…”

Thật khó để giải thích chuyện này với một đứa trẻ.

19

Ngày tung tin ly hôn, đáng lẽ tôi phải đi một mình.

Nhưng không chịu nổi tiếng khóc quá lớn của Tiết Dục.

“Mẹ, hức… đừng đi mà, hức… con nhặt vỏ chai nuôi mẹ.”

Mấy lần thằng bé chạy bộ cùng huấn luyện viên, gặp người già nhặt ve chai trong công viên.

Tôi đã phổ cập khoa học cho cậu nhóc một chút.

Không ngờ cậu nhóc vẫn nhớ.

Cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải để tài xế đi đường vòng, đưa Tiết Dục đến căn hộ hiện tại của tôi.

Căn hộ không thể so với biệt thự, chỉ có hơn trăm mét vuông.

Tôi không bảo mẫu nữa.

Mỗi ngày cùng Tiết Dục dọn dẹp vệ sinh.

Nói chứ, lâu lắm rồi tôi không hưởng thụ niềm vui mẹ kế ác độc.

Ngược lại, Tiết Dục không những không khó thích nghi mà còn trở nên chăm chỉ một cách khó hiểu.

Cậu nhóc : “Mẹ, mẹ yên tâm, đợi con trở thành thiên tài, nhất định sẽ đưa mẹ về. Học chết, con  sẽ học đến chết!”

Tôi: “…”

Rõ ràng đã giải thích với cậu nhóc là giả rồi mà.

Lần sau xem phim cẩu huyết hào môn ngắn tập, tôi sẽ không bật loa ngoài nữa.

20

Căn hộ ở trung tâm thành phố, tiện hơn biệt thự nhiều.

Tôi vừa ăn gà rán đã thèm thuồng từ lâu, vừa thở phào nhẹ nhõm.

Tiết Dục nhỏ chọc chọc vào bữa ăn dinh dưỡng trước mặt, sắp thèm khóc đến nơi rồi.

“Mẹ, mẹ đang ăn gì ?”

“Ăn đồ đắng.”

“Nhưng rõ ràng ngửi thơm thế này…”

“Ngửi thì thơm, ăn thì đắng, trẻ con không ăn, trẻ con ăn vào sẽ chết.”

“Con là trẻ lớn rồi.”

“Ồ, mẹ sẽ kiểm tra con, 36781 nhân với 5482 bằng bao nhiêu?”

Tiết Dục: QAQ

Đúng , tôi cố ý đấy.

Thỉnh thoảng vẫn phải thể hiện sự tồn tại của nhân vật mẹ kế ác độc một chút.

Nhưng sữa khoai môn thì có thể cho cậu nhóc uống một ngụm.

Hehe.

……

Lại một thời gian trôi qua, tôi đã chán ngấy đồ ăn giao tận nơi quanh đây.

Công việc của Tiết Thừa Lễ cuối cùng cũng giải quyết.

Khi ta đến đón chúng tôi về nhà, tôi đang nấu ăn, không rảnh tay.

Liền sai Tiết Dục ra mở cửa.

Không ngờ cậu nhóc vừa thấy Tiết Thừa Lễ, liền chớp chớp mắt to hỏi: “Chú ơi, tìm ai ạ? Sao lại đến nhà cháu?”

Tiết Thừa Lễ: “…”

Mặc dù gọi là cũng không sai.

Nhưng, “Nếu không nhầm thì, là bố của con.”

“Mẹ ơi, ngoài kia có một không quen biết, chúng ta đuổi ấy đi thôi.”

Hình như cậu nhóc đang giận bố.

Tôi đáp một tiếng, không đi ra ngoài.

Tiết Dục đi dép lê lạch bạch chạy về phòng khách.

Tiết Thừa Lễ vào cửa chuyện phải trái với cậu nhóc một hồi lâu mới dỗ cậu nhóc.

Cuối cùng Tiết Dục nhỏ : “Muốn con tha thứ cho bố cũng , trừ khi bố mời con ăn.”

“Con muốn ăn gì?”

“Con muốn ăn đồ đắng!”

Sau đó Tiết Thừa Lễ vào bếp, xắn tay áo sơ mi lên, tự tay cho Tiết Dục một đĩa khổ qua xào trứng.

Tiết Dục: QAQ, không phải cái này!

21

Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc Tiết Dục đã học cấp ba rồi.

Những năm này, tôi kiên quyết thực hiện phương châm quản lý của mẹ kế, kiên quyết không để cậu nhóc sống cuộc sống của cậu ấm.

Ngay cả đi học cũng bắt đầu đạp xe.

Hôm nay, tan học cậu nhóc nhắn tin WeChat cho tôi, muốn dẫn một học về nhà.

Tôi trả lời OK, rồi bắt đầu gọi món.

“Bánh tráng nướng, gà rán, thạch hoa hồng, bánh kếp, đừng cho bố con biết.”

Tiết Dục gửi lại một sticker cầu xin.

Tôi cân nhắc giảm bớt một món.

Không phải bảo mẫu ở nhà không , mà là ra không ngon bằng ở ngoài.

……

Lúc Tiết Dục vào cửa, tôi đang chải lông cho Bạch Tuyết.

Con mèo trắng to béo kêu meo meo nũng, muốn ăn cá khô.

Thấy không xin ở chỗ tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...