Tôi khẩy hai tiếng, giật lấy quyển truyện, “Nằm xuống, bây giờ đến lượt mẹ kể chuyện cho con nghe, câu chuyện hôm nay tên là Bạch Tuyết và bảy bà mẹ kế của ấy.”
Câu chuyện siêu cấp kinh dị.
Cuối cùng Tiết Dục có ngủ hay không tôi cũng không biết, dù sao tôi cũng tự ru mình ngủ quên mất rồi.
Lúc mơ màng, hình như có thứ gì đó mềm mại chạm vào má tôi.
Nhỏ giọng gọi tôi: “Mẹ.”
7
Sáng sớm hôm sau, nhân lúc Tiết Dục đi học.
Tôi bắt đầu thực hiện kế hoạch gà con của mình.
Ngữ văn, toán nâng cao, tiếng Anh, âm nhạc, cái gì cũng có.
Tìm gia sư giỏi nhất, học những cuốn sách khó nhất.
Tôi cứ tưởng Tiết Dục tan học về biết chuyện sẽ cảm thấy trời sập xuống.
Không ngờ cậu nhóc lại thích nghi rất tốt.
Đặc biệt là rất chăm chỉ học chữ.
Mấy ngày sau, lúc tôi đi ngang qua phòng sách, cậu nhóc thò đầu ra, lớn tiếng đọc: “Ngày xửa ngày xưa, có một bà hoàng hậu ngồi bên cửa sổ đang mở, bà đang may vá cho con mình.”
Đọc xong còn tôi đầy mong đợi.
Để khích lệ cậu nhóc, tôi quyết định thưởng cho cậu nhóc mỗi tối kể chuyện dỗ tôi ngủ.
8
Nửa tháng sau, kế hoạch mẹ kế ác độc vẫn chưa có tiến triển mới.
Tôi đuổi Tiết Dục về phòng mình.
Rồi trốn trong chăn, lén lút mở truyện Cô bé Lọ Lem ra, định tìm chút cảm hứng từ đó.
Không ngờ chưa đọc hai trang, tôi đã ngủ quên mất.
Lần nữa tỉnh dậy, nệm giường rung lên hai cái, mép giường lõm xuống một mảng.
Trong bóng tối, tôi không rõ, cứ tưởng là Tiết Dục lén lút chạy sang.
Theo bản năng đưa tay muốn đắp chăn cho cậu nhóc.
Nhưng sờ thấy một lồng n.g.ự.c rắn chắc.
Tôi sững người một giây, hoảng sợ bật đèn ngủ, tiếng hét lập tức xé toạc màn đêm.
“Má ơi, là ai ?!”
Anh chàng đẹp trai trước mặt có vài phần giống Tiết Dục.
Nghe , ta nhướn mày.
“Nếu nhớ không nhầm, thì là chồng em chứ nhỉ?”
“Chồng? Tiết Thừa Lễ?”
Trời ơi, suýt nữa thì quên mất ta rồi.
“Ừ, tạm , ít nhất còn nhớ tên .”
Tôi ngượng ngùng giải thích với kim chủ ba ba là mình ngủ quên mất.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Chưa kịp để tôi lên tiếng, người ngoài đã vội vàng nhấn tay nắm cửa.
Chỉ thấy Tiết Dục đang ôm con gấu bông A Bảo Bối của mình, chân trần đứng ở cửa.
Nhìn thấy Tiết Thừa Lễ, cậu nhóc ngơ ngác gọi một tiếng ba.
Rồi đi đến trước mặt tôi, bàn tay nhỏ bé đặt lên trán tôi.
“Cô sao ? Cô gặp ác mộng à?”
Tôi nghĩ đến Tiết Thừa Lễ đang ở bên cạnh, không thể để lộ bản chất mẹ kế ác độc.
Liền dịu dàng dỗ dành Tiết Dục, giục cậu nhóc về phòng ngủ.
Không ngờ Tiết Dục gật đầu, lại trực tiếp đi vòng qua phía bên kia giường.
Nhìn ba mình, hơi tủi thân : “Đây là chỗ của con.”
Tôi: …
Tiết Thừa Lễ nghiêm khắc : “Đây là chỗ của ba.”
“Trước khi ba về, con toàn ngủ ở đây.”
“Đó là tạm thời cho con mượn thôi, bây giờ con phải về phòng mình ngủ rồi.”
Tiết Dục mím môi không gì nữa, im lặng đưa con gấu bông A Bảo Bối cho tôi, ôm nó sẽ không gặp ác mộng nữa.
Xem ra Tiết Thừa Lễ là một người cha nghiêm khắc điển hình, nuôi con không nuông chiều con.
Chẳng trách trong nguyên tác Tiết Dục bị tôi ngược đãi tám năm ta mới phát hiện ra.
Thấy Tiết Dục sắp đi, tôi sốt ruột.
Vội vàng bế cậu nhóc lên, đặt vào giữa giường.
“Ngoan nào, tối nay ngủ với ba mẹ nhé.”
Tiết Dục tôi, rồi lại ba mình, có vẻ hơi hoang mang.
Tôi lập tức nũng: “Anh ~”
Gọi một tiếng , vẫn hơn là ngủ chung giường với người lạ.
Tiết Thừa Lễ cứng người, ừ một tiếng, quay lưng nằm xuống.
Chỉ là không biết vì sao, vành tai lại đỏ bừng.
9
Chắc là công ty đã dần đi vào quỹ đạo.
Lần này Tiết Thừa Lễ ở nhà khá lâu.
Trên bàn ăn, ta hỏi Tiết Dục dạo này sống thế nào.
Tôi Tiết Dục nở một nụ cảnh cáo tiêu chuẩn, hung dữ trừng mắt cậu nhóc.
Quả nhiên, cậu nhóc mím môi , dạo này con sống rất vui.
Lần trước nhóc bị nóng trong người chảy m.á.u cam, tôi còn đặc biệt dặn bảo mẫu mỗi ngày chuẩn bị nước ép khổ qua cho nhóc, quả nhiên uống hai ngày là khỏi.
Cậu nhóc còn tôi mỗi ngày đều đích thân đón nhóc tan học, mua quần áo đẹp cho nhóc, đuổi những đứa trẻ bắt nạt nhóc, còn mời gia sư dạy nhóc học bù.
Mẹ ruột cũng không chu đáo như tôi.
Nghe đến mức tôi muốn rơi nước mắt luôn.
Con nít thật là biết bịa chuyện.
Tiết Thừa Lễ có vẻ rất hài lòng, lập tức chuyển cho tôi năm triệu tệ, bảo tôi thích gì thì mua thêm.
Tôi vui đến mức muốn đứng nghiêm chào ngay tại chỗ, hô to ba tiếng cảm ơn sếp.
Mấy ngày sau đó, tôi cố gắng diễn vai người mẹ hiền từ.
Cho đến khi Tiết Thừa Lễ lại bay ra nước ngoài, quản lý chi nhánh công ty.
Bạn thấy sao?