Xuyên Thành Mẹ Kế [...] – Chương 2

Chương 2

Tuy rằng cuộc sống của bà hoàng hào môn, sống ngày nào hay ngày ấy.

Nhưng ngày nào cũng phải duy trì thiết lập nhân vật ác độc, cũng quá mệt mỏi.

Thế là tôi quyết định ra ngoài mua sắm điên cuồng, tự an ủi bản thân.

4

Trời đã sẩm tối.

Tài xế đúng giờ lái xe đến cổng trường mẫu giáo.

Buổi sáng lúc đi, Tiết Dục không chào tạm biệt tôi.

Tôi sẽ đến đón cậu nhóc, thì phải cho bằng .

Nghiêm túc thực hiện quyền uy của mình.

Để cậu nhóc biết sự đáng sợ của người mẹ kế này.

Phải là, trường mẫu giáo tư thục này xây dựng như một tòa lâu đài nhỏ .

Không lâu sau, giáo dẫn theo một đám nhóc tì xuất hiện ở cổng trường.

Đám nhóc lũn cũn tìm bố mẹ của mình.

Ban đầu tôi ngồi yên trong xe một lúc.

Định đợi đến khi Tiết Dục rơi vào nỗi hoang mang bị bố mẹ quên đón rồi mới xuất hiện, dọa cậu nhóc một trận.

Nhưng không ngờ, giáo vừa đi.

Lập tức có mấy đứa trẻ vây quanh Tiết Dục.

Hình như đang gì đó đại loại như “Mẹ… đến đón”.

Tiết Dục cúi đầu im lặng.

Mấy đứa trẻ kia bắt đầu vừa nhảy tưng tưng vừa vỗ tay xung quanh cậu nhóc.

Tôi: ???

Không phải chứ, thế này mà cũng chơi à?

Là một mẹ kế ác độc đủ tiêu chuẩn, tôi lập tức xuất hiện, vỡ khoảnh khắc vui vẻ của chúng.

“Này, mấy đứa nhóc này sao còn chưa về nhà? Chẳng lẽ bố mẹ các cháu không cần các cháu nữa rồi à? Không phải chứ, không phải chứ.”

Tôi kéo Tiết Dục đang bị bao vây ra, hung dữ trừng mắt đám nhóc kia.

Đúng rồi, phải như , tôi phải khiến cậu nhóc mất hết bè.

“Chị là ai? Là chị của đồ dối à?”

Một tiếng chị khiến tôi hơi lâng lâng.

Nhưng tôi vẫn lập tức phản bác: “Nói dối gì chứ, ai dối, giáo không dạy cháu phải gọi tên người khác à, là mẹ của Tiết Dục! Tiết Dục nhà không thích chơi với các cháu, sau này cấm các cháu chơi với nó.”

“Mẹ của Tiết Dục? Mẹ nó là bảo mẫu, cháu từng gặp rồi, không giống đâu, nó còn dối bảo đó không phải mẹ nó. Nó chính là đồ dối thích sĩ diện, chúng cháu mới không thèm chơi với nó.”

Đây là cái gì trời.

“Cô chính là mẹ của Tiết Dục!”

Tôi tức giận đến mức giơ nắm đ.ấ.m lên, đám nhóc gấu kia lập tức hì hì chạy mất.

Lúc này, Tiết Dục vẫn luôn đứng sau tôi kéo kéo góc áo tôi.

Đôi mắt to tròn long lanh tôi.

“Cảm ơn hôm nay đã đến đón con.”

Hình như có gì đó sai sai, sao lại cảm ơn?

5

Chắc là chiêu trò lập uy của tôi đã có tác dụng.

Tiết Dục về nhà ngoan ngoãn lạ thường.

Không chỉ lẽo đẽo theo sau tôi, lúc ăn cơm còn chủ bóc tôm cho tôi.

Cậu nhóc cẩn thận đặt con tôm vào bát tôi.

Thấy tôi không đũa, còn nhấn mạnh thêm một câu.

“Con rửa tay rồi.”

Tôi gắp lên ăn thử, ngon đấy.

“Bóc đấy, thưởng cho con bóc thêm mấy con nữa.”

Tiết Dục mím môi, cúi đầu nghiêm túc bóc tôm.

Cuối cùng tôi ăn không nổi nữa, số tôm còn lại mới cậu nhóc cho vào bụng.

Ăn tối no quá, sau bữa tối phải vận một chút.

Xét đến thiết lập nhân vật ác độc của tôi, còn gì tốt hơn là hành hạ con riêng?

Tôi xách mười tám túi đồ mua sắm vào phòng.

Vẫy tay gọi Tiết Dục đang chơi trò Cửu Liên Hoàn.

“Lại đây thử đồ.”

Quần áo của Tiết Dục thường ngày đều đo may riêng, giao tận nhà.

Chắc hẳn cậu nhóc chưa bao giờ thử đồ, lúc đầu còn hào hứng lắm.

Cười toe toét lộ cả răng nanh.

Cho đến khi…

Cậu nhóc nức nở : “Xin đấy, con thử không nổi nữa…”

“Nhưng mà còn bộ ong nhỏ, chim cánh cụt nhỏ, vịt con vàng, quái vật nhỏ chưa thử mà.”

Tiết Dục không gì nữa.

Cậu nhóc mặc bộ đồ khủng long xanh, đứng im ở đó, nước mắt lưng tròng tôi.

Tôi: …

Thôi rồi.

Kế hoạch ác độc tiếp tục, đổi sang trò khác.

6

Đến giờ ngủ, tôi quyết định thực hiện màn tra tấn cuối cùng trong ngày với Tiết Dục.

Tôi ép cậu nhóc ở lại phòng ngủ cùng tôi.

Sau khi cậu nhóc thay đồ ngủ xong, tôi đưa cho cậu nhóc một quyển truyện tranh.

“Kể chuyện cho mẹ nghe, dỗ mẹ ngủ.”

Tiết Dục ngẩn người, hình như không hiểu sao lại có người lớn trơ trẽn như .

Nhưng vẫn nhận lấy quyển truyện.

“Ngày xửa ngày xưa, có một bà hoàng hậu ngồi bên… ờ… cái cửa, đang may vá cho con của mình.”

Tôi: …

Quên mất con nít mới năm tuổi, biết chữ không nhiều.

Nhưng điều này lại cho tôi một gợi ý.

Phần lớn trẻ con đều thích chơi, ghét học.

Tôi chợt lóe lên một ý tưởng.

Một kế hoạch ác độc dần dần hình thành trong đầu tôi.

Tiết Dục bên cạnh vẫn đang ấp úng đọc truyện tranh, chắc cũng biết mình không nhận ra nhiều chữ, thấy tôi cứ chằm chằm, mặt cậu nhóc đỏ bừng, giọng cũng nhỏ dần.

“Con… con… con kể cho nghe sau không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...