7.
Từ ngày Els xuất hiện, cuộc sống của ta đã có biến đổi long trời lở đất.
——Ta đã có… điện!
Els có thể dễ dàng tạo ra đèn không bao giờ tắt, khí mát không bao giờ ngừng, và một chiếc tủ luôn giữ độ lạnh băng giá.
Dù mấy thứ ấy chẳng phải vật dụng khoa học gì, chỉ cần hiệu quả tương đồng, ai lại để tâm nguyên lý là pháp thuật hay vật lý?
Ta đại khái đoán Els là một thiên tài ma pháp sư, cũng chẳng muốn truy hỏi cho sâu.
Bởi vì hắn thể hiện ra một vẻ hoàn toàn vô . Dẫu cực kỳ tinh thông loại pháp thuật cần sự chuẩn xác và cân bằng, hắn vẫn mình không giỏi mấy thứ sát thương diện rộng, mỗi lần thấy ta luyện ma pháp lửa đều ánh mắt sùng bái sang.
Ta bèn an ủi hắn:
“Không sao, ngươi đã rất lợi rồi.”
Els nhe hàm răng trắng bóng rạng rỡ:
“Ta sao bằng Lillian tiểu thư.”
Mà hễ tới lúc ấy, Duen và Lansel lại đồng thời bật khẽ đầy mỉa mai.
Ba người họ dường như chẳng ai vừa mắt ai, song chưa từng mở miệng xấu đối phương trước mặt ta.
Cũng có đôi lúc như đã hạ quyết tâm, muốn với ta điều gì đó, đi tới trước mặt ta mà chưa kịp mở lời đã lại quay đầu bỏ đi.
Vậy nên ta cũng chẳng để tâm. Ngày ngày vẫn luyện ma pháp, lại nghiên cứu sao sống cho thật tốt.
Thật ra đến giờ phút này, có nông trại, có gia súc, có đồ dùng tự tay mà tinh xảo, lại thêm thú vui giải trí, ăn ngon uống mát, sống yên ổn vui vẻ — ta đã thỏa mãn lắm rồi.
Những việc ta muốn từ khi xuyên tới đây, đều đã cả — bao gồm cả việc… đánh bài mạt chược.
Giữa tiết hè, mở điều hòa, xuống vườn hái quả dưa hấu rồi cắt chia cho cả bọn, cuối cùng cũng dựng bàn mạt chược đầu tiên.
Đến ngày thứ tư kể từ khi Els tới, chúng ta đã có một cái máy xào mạt chược chạy bằng ma pháp.
Sau khi ta cẩn thận giảng giải luật chơi, ai nấy đều nắm rất nhanh.
Đặc biệt là Duen, hắn tựa hồ trời sinh đã hợp với các trò chơi sắp đặt tính toán. Đánh không bao lâu đã có thể tính bài, sát tứ phương.
Ta và Duen ngang tài ngang sức, Lansel thì thảm nhất, lần nào cũng thua sạch vốn liếng, đành phải bị đi chăn nuôi giúp Duen, hoặc đánh bóng “các pháp khí phát điện” cho Els.
Tinh Linh đấu không lại mưu mô loài người, tối nào cũng nguyện giúp ta gọi bầy đom đóm về thắp sáng.
Ta tủm tỉm :
“Tối nay ăn đồ nướng.”
“Của Lansel thì thêm nhiều ớt, của Duen quét một lớp mật ong, còn của Els… chắc là thích vị thì là nhỉ?”
Ba vị công tử đã chẳng còn u sầu như dạo đầu, cùng quay sang ta, mi mắt cong cong:
“Được thôi.”
Ta khai một mảnh đất sau vườn, thành hồ nước nhỏ, lại đặt thêm một hòm băng, ướp vài vò rượu trái cây ta tự ủ.
Thân là Ma Vương, đương nhiên nắng chẳng ta đen đi chút nào. Mùa này bơi lội thật sự sảng khoái.
Chỉ tiếc một điều, khi ta hào hứng thay y phục xuống hồ, còn hô hào mọi người xuống nước cùng, thì ngoài Duen đang ngồi xe lăn chẳng lên tiếng, hai người còn lại lại đồng loạt đỏ ửng mặt mày, ấp úng bảo:
“… Không cần đâu.”
Ta lấy lạ:
“Các ngươi không thích nước sao?”
Lansel lảng mắt đi nơi khác:
“Cánh… bất tiện.”
Els thì phản ứng còn nhanh hơn, quay ngoắt đi:
“Ta phải đi… nạp điện cho điều hòa trước!”
Duen đẩy bánh xe lại gần, khẽ :
“Tiểu thư ý an toàn.”
Sau đó… cũng rút lui trong lặng lẽ.
Ta thấy rất rõ — vành tai Duen đỏ rực.
Cuối cùng chỉ còn ta lại một mình.
Ta chớp chớp mắt bóng mình phản chiếu dưới mặt nước, bỗng bừng tỉnh ngộ.
Có lẽ… bộ y phục tắm này đối với bọn họ vẫn còn quá hiện đại.
Tắm xong, cả bọn lên tầng thượng của tòa cổ trạch ngắm sao.
Tầng thượng Lansel cải tạo thành tiểu hoa viên, chúng ta ngồi bệt xuống đất, vừa đánh bài vừa trò chuyện.
Lansel kể về thuở nhỏ sống giữa tộc Tinh Linh, Els thì tới trường lớp và những môn ma pháp từng học, Duen ít nhất, chuyện hắn kể lại là thú vị nhất — nào là bị lợn rừng húc trúng mông, nào là con nhím ngốc tự lăn vào bẫy, hoặc là bà chủ tiệm mỗi lần thấy hắn đều lén nhét thêm mấy viên kẹo.
Ta nghe đến mức mê mẩn, gió mát thoảng qua, mắt cũng díp lại.
Lúc tỉnh dậy, ta đã đưa trở về phòng.
Điều hòa chạy đều, rèm cửa kéo kín, ngoài hành lang là hương thơm lan tỏa.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.
Ta biết, đó là Els và Duen đang chuẩn bị bữa sáng — nguyên liệu tất nhiên là sữa và trứng Lansel đi vắt, đi nhặt từ sớm.
Một ngày mới lại bắt đầu.
8.
Hôm nay trời chẳng lành.
Ta ngẩng đầu vầng mây đen đang tụ phía chân trời, khẽ :
[ – .]
“Chừng như sắp đổ mưa.”
Cả ba người đều không vui vẻ. Els lúc nào cũng tươi , nay lại có vẻ đăm chiêu. Lansel thì cứ chăm chăm ra ngoài cửa sổ, còn Duen cau chặt đôi mày.
“Làm sao thế?” – Ta thấy lạ, liền hỏi.
“Lillian, thực ra…” – Els hình như đã hạ quyết tâm, vừa mở lời.
Thì ngay lúc ấy, bên trong tòa cổ trạch, Ma Điển bỗng dấy lên d.a.o dữ dội.
“Ta đi xem.” – Ta chưa kịp nghe Els hết, đã vội vã sải bước vào phòng.
Ma Điển thường ngày rất yên tĩnh, trừ phi xuất hiện thứ gì có thể uy h.i.ế.p đến vực sâu.
Ta tuy là Ma Vương, đồng thời cũng là một trong những tuyến phòng ngự bảo vệ vực sâu khỏi bị xâm lấn.
Ta chẳng mang dã tâm gì to tát, mỗi lần đến bờ vực cũng chỉ là để củng cố phong ấn – dù là Ma Vương, ta cũng đâu có thú vui tàn sát sinh linh.
Ma Vương vốn là sản vật của vực sâu, sinh ra đã là thể trưởng thành, mạnh mẽ vô song.
Cho nên, lúc ta xuyên đến đây, cũng chính là lúc Ma Vương sinh ra.
Ma Điển có chép rằng: Ma Vương là chủ vực sâu, dưới vực sâu lại là một không gian khác biệt, mà nếu để hai cõi ấy va chạm, tất sẽ là đại họa diệt thế cho cả đôi bên.
Ma Điển từng tờ lật mở, mắt ta dần trợn lớn.
Tới khi tấm phù cuối cùng hiện rõ dòng chữ:
“Dự ngôn: Thánh Điện Quang Minh cùng đoàn Kỵ sĩ Đế quốc sẽ xuất binh vây quét Ma Vương vào ngày hôm nay.”
Ta: “???”
Không thèm báo trước lấy một ngày, mà gọi là “dự ngôn”?
Đây rõ ràng là thư tuyệt mệnh!
Ta ôm lấy Ma Điển, hấp tấp chạy ra ngoài:
“Mau thu dọn, chúng ta chạy thôi!”
Ba người kia phản ứng cực nhanh.
Els hỏi: “Là… Thánh Điện Quang Minh?”
Duen nhàn nhạt : “Còn có cả Thánh Kỵ sĩ đoàn.”
Lansel trầm ngâm: “Toàn thế lực của Đế quốc.”
Ta ngơ ngác:
“… Các ngươi… sao biết?”
Ba người đồng loạt im lặng.
“Thôi không hỏi nữa, giờ chạy đã.” – Ta thở dài, mắt đảo qua mảnh đất thân quen mà tiếc nuối không thôi –
“… Uổng công ta bài trí lâu nay…”
Ánh mắt ta lướt qua từng góc nhỏ thân thuộc, trĩu nặng lưu luyến.
Dù mới tới chưa đầy hai năm, nơi này đã sớm là nhà của ta rồi.
“Ngươi không muốn đi?” – Duen hỏi.
Ta vẫn thở than: “Đúng …”
Nếu rời khỏi đây, thì chẳng rõ đến bao giờ mới có thể dựng lại mái nhà như thế.
Phong ấn vực sâu cũng chỉ duy trì ba năm, mà ba năm ấy ta chẳng biết liệu có còn sống hay đã bị truy sát khắp đại lục.
“Vậy thì không đi.” – Duen nghiêm nghị ta – “Ở lại. Ai cũng không đi đâu cả.”
Ta: “…”
Ta định mở miệng bảo rằng là vì ta đánh không lại, thì bên ngoài cổ trạch đã vang lên tiếng vó ngựa rít gió.
Ta ngoảnh ra –
Chỉ thấy ngoài kia là một đoàn bạch kỳ lân giương cánh ngạo nghễ, trên lưng chúng đều là kỵ sĩ thân khoác giáp bạc.
Sau đó là đoàn pháp sư áo trắng, tay cầm trượng pháp, ngọn Thánh hỏa chập chờn cháy trên đỉnh trượng.
“Giờ đi cũng chẳng kịp nữa rồi.” – Ta trầm sắc mặt –
“Để ta dùng không gian pháp thuật đưa các ngươi đi, còn ta…”
Lời chưa dứt, thì…
Duen đã đứng dậy khỏi xe lăn, thổi khẽ một chiếc tiêu bằng xương đeo trên cổ.
Sau lưng Lansel, mười đôi cánh trắng xóa bung nở, tỏa sáng khắp không gian.
Còn Els, hắn chỉ khẽ giơ tay — lập tức, nguyên tố ma pháp hội tụ ầm ầm, thế công mãnh liệt nhắm thẳng ra phía ngoài.
Ta: “…”
Chuyện… gì thế này?
Cửa nhà bật mở, đoàn kỵ sĩ và pháp sư ngoài kia cũng thấy rõ hình.
Sau đó — ta tận mắt thấy sắc mặt bọn họ tái xanh, gần như kinh hoảng thốt lên:
“Thánh Tử Điện Hạ?!”
“Tinh Linh Hoàng?!”
“Dũng Giả Đại Nhân?! Sao lại ở đây?”
Ta: “???”
Các ngươi… đang cái gì thế?
Bạn thấy sao?