Xuyên Thành Ma Vương, [...] – Chương 5

Chương 5

Câu này vừa dứt, hai luồng khí chất đối đầu giữa Lansel và Duen liền lặng lẽ tan biến.

Họ yên tĩnh, ôn hòa ta, rồi cùng nâng ly.

“Ta nguyện bảo vệ Lillian tiểu thư mãi mãi.”

“Có thể gặp ngươi, Lillian, ta thấy thật may mắn.”

Cơm nước xong, đến tiết mục tiêu khiển.

Gần đây ta lại nghĩ ra vài trò chơi bàn cờ mới, ba người chơi thì “Đấu địa chủ” là hợp lý nhất.

Ta ra quy định, ai thắng sẽ chọn món ăn cho ngày hôm sau.

Lansel và Duen đều rất thông minh, chỉ vì quyền chọn món ấy mà tranh giành không ngớt.

Chẳng qua là vì khẩu vị khác biệt — Lansel thích ăn cay, còn Duen lại ưa thanh đạm.

Ta thì hòa bình, món mặn món ngọt đều thích, món nào cũng ăn ngon lành.

Lần đầu ăn món cay Tứ Xuyên, Duen bị cay đỏ cả môi, hai má cũng hồng rực, mắt mờ lệ, vừa ăn vừa hắt hơi, suýt bị cay tới phát khóc.

Thế nên lần sau ta lẩu, liền chia thành lẩu uyên ương.

Lansel còn vì chuyện đó trêu chọc:

“Ai lại ăn không nổi ớt cơ chứ?”

Duen chỉ hắn:

“Ngươi không biết rửa bát.”

Lansel: “…”

“Ai lại bị cay mà khóc chứ?”

“Ngươi không biết máy xào bài.”

“Ngươi chẳng lẽ biết trồng trọt?”

“Ta biết chăn nuôi.”

Ta: “…”

Phải sao đây, cảm giác ở với ta càng lâu, Lansel và Duen lại càng giống những người của thời đại ta trước kia…

6.

Đôi chân của Duen hồi phục rất nhanh. Dù rằng Lansel vẫn không giấu đôi chút địch ý, song mỗi ngày đều cùng ta giúp hắn trị liệu.

Pháp thuật của Tinh Linh vốn thuộc về hệ Tự nhiên, mà sức mạnh của Tự nhiên tất nhiên mang theo năng lực chữa lành.

Ta chẩn đoán, đôi chân của Duen hẳn đã có thể đứng dậy . Ấy thế mà ngày nào hắn cũng đúng giờ ngồi trên xe lăn mà đến.

Vậy nên, ngày nào ta cũng chọn buổi chiều có nắng đẹp, dắt theo hắn và Lansel ra ngoài tản bộ.

Chưa vào giữa hạ, bước đi dưới bóng cây, không khí mát mẻ dễ chịu vô cùng.

Lansel và Duen tuy chẳng thể xem là hòa thuận, mỗi khi tới giờ tản bộ, dường như hai người đều tự khắc dịu lại, yên tĩnh ngắm lũ chim ríu rít trong rừng cây.

Khung cảnh nơi này đầy sinh khí, đã hoàn toàn khác biệt so với thuở ban đầu ta đặt chân tới.

Dạo bộ xong, Duen đi chăn nuôi, Lansel đi hái nguyên liệu nấu ăn, còn ta lại tiếp tục ra bên bờ vực sâu nhặt… rác.

Ầm ầm ——

Khi không gian đột ngột hỗn loạn, ta đã không còn lấy lạ nữa.

Từ trong xoáy lốc không gian, một người thương tích đầy mình, thoi thóp như sắp lìa trần, rơi xuống.

Hắn vận trường bào đen dài, tóc vàng rối loạn xõa trên gò má, toàn thân đẫm máu, ma pháp quanh người rối loạn kinh hoàng, khiến người ta run sợ.

Ma lực rối ren đến mức ấy có thể xé nát thân thể người thường.

Khác với Duen và Lansel, hắn còn tỉnh táo. Dưới mái tóc rối phủ, đôi mắt xanh nhạt kia thẳm sâu đến tuyệt vọng, đang ta chăm .

Phải đau đớn nhường nào mới nên nỗi thế?

Với trạng thế này, ta cũng chẳng dám tùy tiện dùng pháp thuật. Sơ chẩn liền phát hiện kinh mạch hắn nát vụn cả rồi. Xem ra từng là một pháp sư, giờ chẳng còn lấy một tia pháp lực nào…

Tựa hồ đã bị người ta hút cạn.

Chắc là bị một đám pháp sư vây đánh đến tàn phế, pháp lực bị rút sạch, kinh mạch bị đoạn tuyệt.

Hắn ta, trong mắt chẳng hề có cầu xin, cũng chẳng có cảm .

Rồi, đôi mắt đẹp đến lạ ấy, chậm rãi khép lại.

“Ngất rồi à?” Ta cau mày, rồi cũng thở nhẹ nhõm, “Thế cũng tốt, tỉnh thì đau lắm.”

Gặp phải huống thế này, ta cũng lần đầu nếm trải, chẳng dám xê dịch hắn bừa. Chỉ dám vận một chút pháp thuật trị liệu, chậm rãi bao phủ lên những vết thương ngoài da.

Đây là việc tinh tế, không thể vận pháp quá mạnh, chỉ có thể từng chút từng chút mà chữa trị.

Trời sắp tối, cuối cùng thương thế hắn đã ổn định, không còn tiếp tục chảy m.á.u nữa.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu nhé! Hoặc muốn đề cử một bộ nào đó thấy rất hay chưa có người edit.

Ta lại dùng ma pháp nước rửa sạch vết m.á.u trên làn da hắn — còn y phục đầy m.á.u kia thì, phải về rồi mới thay .

Ta đã sớm quen với việc “sinh vật ở đại lục này ai nấy đều đẹp”, nên khi phát hiện dung mạo của vị pháp sư này tuấn mỹ phi phàm, cũng không hề thấy ngạc nhiên.

Ta muốn dùng pháp thuật phi hành, song gió vốn dữ dội, không như nước, ta chẳng dám để gió thổi đau thân thể hắn, đành phải cõng hắn về ổ.

Thân thể Ma Vương tất nhiên chẳng thể đem so với người thường. Huống chi ta lại song tu ma – võ, việc cõng một đại nam nhân trưởng thành chẳng qua là việc nhẹ như lông hồng.

Trên đường, hắn dường như tỉnh lại.

“… Chúng ta đi đâu?” Giọng hắn yếu ớt như ngọn đèn dầu sắp cạn.

“Về nhà ta.” Ta đáp. “Ngươi đừng chuyện nữa, nghỉ ngơi chút đi.”

Quả nhiên, hắn liền im lặng.

Chẳng mấy chốc, ta cảm thấy vai áo mình khẽ ươn ướt, vội quan tâm hỏi:

“Ngươi lại bị rách vết thương rồi ư?”

Hắn vẫn không đáp, chỉ đặt những ngón tay trắng bệch lên vai ta.

Khi tới cửa tổ ấm, ta gặp Lansel và Duen đang lo lắng ra ngoài tìm.

Cả hai vừa thấy người trên lưng ta, đều thoáng giật mình, rồi đồng thanh hỏi:

“Người này là ai?”

“Cũng giống các ngươi thôi”, ta thản nhiên đáp, “nhặt về đấy.”

Lansel bước tới, muốn đỡ lấy người kia, hắn lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không lên tiếng, song lại như đang đối đầu với Lansel.

Ta nghĩ nghĩ, liền hiểu hắn sợ hãi:

“Được rồi, để ta chăm sóc ngươi trước đã.”

Duen khẽ cau mày.

[ – .]

Lansel thì như chẳng có gì, chỉ dịu giọng :

“Lillian, đến giờ ăn rồi.”

“Để ta thay đồ cho hắn đã.”

Ta .

Quần áo trong ổ không nhiều, đều do ta dùng vải nhặt may lại mà thành.

Từ ngày Duen đến, những bộ y phục ta mặc đều do hắn khâu tay — tuy kiểu dáng giản dị trông rất thanh nhã, vừa vặn.

“Để ta cho.” Duen lên tiếng. “Lillian tiểu thư, đi ăn trước đi.”

Ta định gật đầu, bàn tay của người kia đang níu tay áo ta lại siết chặt, còn khẽ run rẩy.

Thấy hắn như , ta đành dịu dàng đáp:

“Không sao. Ngươi chỉ cần lấy giúp ta một bộ quần áo mới là .”

Ánh mắt Duen thoáng trầm xuống, cuối cùng lặng lẽ quay người đi lấy đồ.

Ta dìu người kia vào một phòng trống, trong ấy chỉ có một chiếc ghế.

“Đêm nay ta sẽ trải giường cho ngươi.” Ta đỡ hắn ngồi xuống, “Trước mắt, cứ ở tạm đây.”

“… Lillian”, hắn hỏi ta, “đó là tên của tiểu thư sao?”

“Ừm.” Ta đưa y phục cho hắn, ngập ngừng giây lát rồi hỏi:

“Ngươi có thể tự thay không?”

“Ta tên là Els.” Hắn chẳng trả lời thẳng, chỉ dùng đôi mắt lam biếc như bầu trời chăm ta, biểu cảm như có chút khẩn trương.

Ta không hiểu, chỉ đáp:

“Chào ngươi, Els.”

Hắn thoáng sững người, rồi như thở phào nhẹ nhõm:

“… Ta có thể tự thay .”

Ta quay mặt đi, liền nghe hắn từ phía sau:

“Lillian, cảm ơn tiểu thư đã cứu ta.”

“Không có gì.” Ta đáp, “Thương thế của ngươi cũng không quá khó chữa, lành rồi thì có thể rời đi.”

Động tác của hắn bỗng khựng lại.

“Lillian”, giọng hắn tuy bình thản, như mang theo chút buồn thương, “ta… không biết phải đi đâu nữa.”

— Ta đã không còn nhà để về.

Như thể ta có thể nghe tiếng lòng của hắn.

Giây phút ấy, linh quang chợt lóe trong đầu ta:

“Ngươi biết phát điện không?”

Els: “… Hử?”

Nỗi u buồn đậm đặc kia dường như bị câu hỏi này đánh tan, hắn thoáng ngẩn ngơ ta.

“Ý ta là”, ta giơ tay chỉ, “ví dụ như ta muốn cái hộp kia luôn duy trì độ lạnh để đá, ngươi có thể không?”

Els về hướng ta chỉ:

“Làm .”

Ta lại hỏi:

“Vậy nếu ta muốn cái hộp này thổi ra gió mát liên tục thì sao?”

Els không còn ngơ ngác, ánh mắt bỗng sáng lên, tự tin đáp:

“Việc ấy ta .”

“Còn nếu ta muốn vật này phát sáng mãi không tắt, ví như một pháp thuật ánh sáng có thể tích trữ, chiếu sáng vĩnh viễn…”

Els suy nghĩ một chút:

“Cũng .”

Ta lập tức cảm lần nữa:

“Vậy thì, nhất định phải ở lại đây!”

Bên ngoài, Lansel như muốn lại thôi: “…”

Duen: “…”

Els lại rất tự nhiên về phía hai người kia, thong dong :

“Lại gặp rồi.”

Ta kinh ngạc:

“Các ngươi… cũng quen nhau à?”

Lansel mỉm :

“Chỉ là có duyên gặp một lần.”

Duen thì lạnh nhạt:

“Không thân.”

Đã , mà cả hai cũng không ngăn cản ta giữ Els lại, thì ta cũng yên tâm phần nào.

Lansel và Duen đều thấy không vấn đề, huống hồ là người đang tạm thời mang sức mạnh vượt trội nhất — Els — càng không thể là vấn đề.

Chẳng hiểu vì sao, ta luôn cảm thấy Els có một loại ấm áp khó tả. Ở gần hắn, ta rất dễ thả lỏng, cũng dễ buông phòng bị.

Ta chỉ có thể đổ tại… hắn đẹp.

Tóc vàng, mắt xanh, khí chất chính khí, dáng vẻ như một hùng. Vừa đã biết không phải phản diện.

———–

Els Brandt — đứa con ánh sáng của dòng tộc Brandt.

Sáu tuổi vào Thánh Điện Quang Minh, đọc sách của Đại hoàng tử.

Mười tuổi nhập Tháp Pháp sư, độ tương thích với nguyên tố ma pháp đạt mức tối đa, tinh thông toàn hệ, thiên tài số một khắp đế quốc.

Mười sáu tuổi tôn xưng là “Thánh tử” bởi Thánh Điện Quang Minh.

Tâm tính thuần thiện, chí thành chí kính, sở hữu trái tim ánh sáng hiếm thấy trên thế gian.

Hai mươi mốt tuổi bị cuốn vào tranh đấu soán vị giữa Đại hoàng tử và Tam hoàng tử, bị dòng tộc Brandt đem ra điều kiện trao đổi, nhượng cho Đại hoàng tử tước vị công tước.

Đại hoàng tử thay thế hắn trở thành Thánh tử, còn Els Brandt bị rút sạch pháp lực cùng trái tim ánh sáng, từ đó biến mất khỏi thế gian.

Trích “Đại Lục Biên Niên Sử – Hưng Vong của Thánh Điện Quang Minh”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...