Xuyên Thành Kế Mẫu [...] – Chương 5

Phần 5

Vì tiểu bệnh kiều truyền tin ra ngoài rằng ta đã chết, nên đám họ hàng bên kia đã kéo đến cửa sớm hơn thời gian dự định. Không phải đêm khuya gió lớn, là lúc g.i.ế.c người phóng hỏa sao, có kẻ nóng lòng, ngay đêm hôm sau đã lẻn tới.

Miệng thì đường hoàng, bảo là đến thắp hương cho ta, kết quả vừa mở cửa thấy ta thì sợ đến mức ngất xỉu ngay trên đường. Vẫn là ta sai gã sai vặt kéo vào.

Ta lấy một chậu nước lạnh hắt vào mặt cho hắn ta tỉnh lại.

Hắn ta mặt mũi kinh hoàng, há miệng kêu: “Quỷ… quỷ…”

Mắt trợn ngược, lại sắp ngất đi.

Ta ấn nhân trung hắn ta:

“Thường , không chuyện thẹn với lòng, không sợ quỷ gõ cửa. Ngươi đã gặp ta, chi bằng thành thật khai ra! Ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống.”

Bị ta dọa một phen, hắn ta khai là không chỉ một mình hắn ta, mà tất cả họ hàng đều liên kết với nhau, ngày mai sẽ đến cho Tiêu Viễn Phong uống thạch tín, trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t hắn để con cháu nhà mình tiếp quản tước vị.

“Dù sao bây giờ cha hắn đã chết, mẹ hắn cũng chết, một mình hắn chiếm vị trí đó cũng là lãng phí.”

Hắn ta càng càng thấy mình có lý, thậm chí không còn sợ ta nữa:

“Ngươi đã c.h.ế.t rồi thì cứ c.h.ế.t đi, sao còn bò ra gì!”

Hả? Ác đến thế? Cả quỷ cũng dám mắng?

Thế là ta tát cho hắn ta hai cái:

“Lão nương lên đây chính là để báo mộng cho các ngươi. Muốn vào nhi tử ta, trước hết hãy cân nhắc xem bản thân mình nặng nhẹ thế nào. Các ngươi đến một lần, ban đêm ta sẽ tìm các ngươi một lần.”

Nói xong ta trợn trắng mắt, lè lưỡi ra, vẻ mặt méo mó.

“Đến một lần, ta sẽ…”

Ta run giọng, kéo dài âm thanh, cực kỳ u ám.

“Giết các ngươi một lần.”

Ta không cho gã sai vặt thắp đèn, trong phòng ngoài ánh trăng chiếu vào không có gì khác. Vẻ mặt này của ta chắc giống như ác quỷ đòi mạng. Dù sao không chỉ tên họ hàng kia lại ngất đi, mà gã sai vặt bên cạnh cũng ngất một người.

Ta thu lưỡi vào, chép miệng hai cái, gọi gã sai vặt khác đang mặt mũi tái nhợt ném người này ra ngoài, còn ném vào vị trí cũ. Để hắn ta khi tỉnh lại biết thế nào là “kinh hồn táng đảm”.

Vừa ném người ra ngoài, quay người lại đã chạm mặt tiểu bệnh kiều. Một thân áo trắng, trong đêm đen không một tiếng đứng sau lưng ta.

Ta cũng trợn trắng mắt, trực tiếp ngất đi.

Má ơi, đúng là dọa c.h.ế.t người.

21

Khi tỉnh lại thì đã ở trong phòng tiểu bệnh kiều, trong phòng ngoài mùi hương thanh khiết còn có mùi tanh của máu. Vừa quay đầu, ta đã đối diện với đôi mắt sâu như vực thẳm.

Gia hỏa này chống tay ta, ống tay áo đã bị m.á.u thấm ướt.

Ta chỉ vào cánh tay hắn: “Khổ nhục kế?”

Hắn không lời nào.

Ta bị ánh mắt rỗng tuếch của hắn đến rợn người, quay đầu định né, sau đó bị bàn tay hơi lạnh chạm vào gò má.

Cử chỉ của hắn rất nhẹ nhàng, tiếp theo còn có một nụ hôn đặt lên trán.

Ta định nổi giận, hắn dùng đầu cọ cọ vào cổ ta như một thú con. Lòng ta lập tức mềm đi. Hiếm khi thấy hắn trong trạng thái này.

Hắn gọi ta: “Tiểu Lang.”

Tim ta run lên. Tên của nguyên chủ và ta là giống nhau. Trong khoảnh khắc này, ngoại trừ Tiêu Viễn Phong, không ai biết hắn đang gọi ai.

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Trong lòng ta bỗng dưng có chút chua xót.

Khoảnh khắc tiếp theo, lại đột nhiên nghe hắn :

“Đổi thành người khác, cũng đổi thành thân phận khác, nàng đang sợ hãi điều gì?”

Đổi thành người khác? Hắn… có ý gì.

Ngón tay ta hơi run, giấu vào dưới chăn bông, rồi lại bị hắn đưa tay bắt lấy.

“Không phải nàng thật sự nghĩ rằng ta không phân biệt sự khác nhau giữa nàng và kẻ ngốc kia chứ?”

Kẻ ngốc gì? Kẻ ngốc nào?

[ – .]

Hắn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt ta:

“Mắt của nàng ta, rất đục, chỉ có lợi và dục. Mắt của ngươi, rất trong sáng, cũng không có sự ràng buộc thuộc về thế giới này.”

Vậy kẻ ngốc mà hắn , là nguyên chủ?

Ta há miệng định , bị ngón tay trượt xuống của hắn chặn lại bên môi:

“Nàng không cần giải thích, ta đã hỏi bà già kia rồi. Linh hồn của nàng đến từ đâu, ta cũng không hỏi.”

Hắn ôm lấy ta, trong giọng chỉ có sự si mê và điên cuồng.

“Chỉ cần là nàng, chỉ cần là nàng.”

Trời ơi, người này rốt cuộc có tính là người cổ đại không? Dùng từ của chỗ chúng ta thì gọi là “xuyên thư”. Ở chỗ hắn phải là mượn xác hoàn hồn chứ. Hắn không hề sợ sao? Còn có lão tỷ muội đáng thương kia của ta, rốt cuộc đã trải qua những gì?

22

Sau khi giải quyết xong đám họ hàng, tiểu bệnh kiều rất nhanh đã kế thừa tước vị. Chỉ là cưỡng chế tổ chức cho ta một tang lễ. Chủ yếu là hắn quá ác độc, cố kéo tên họ hàng mà ta dọa trước đó ra trước quan tài trống.

Bây giờ bên ngoài tiếng khóc vang trời. Lão tỷ muội đáng thương của ta mắt mờ, còn bị hắn sai đi quan tâm khách khứa bên ngoài.

Trong nguyên tác, hắn vốn lạnh lùng, lại thêm thuở nhỏ trong nhà có một người ca ca, mọi người đều không ưa hắn, trăm phương ngàn kế hành hạ, coi như cửu tử nhất sinh mà qua. Vậy nên đối với chuyện tổ mẫu của mình bị người khác thay thế không có chút cảm nào, ngược lại sai khiến còn thuận tay hơn.

Ta bị hắn giam trong phòng ba ngày rồi, cứ muốn ta đưa ra câu trả lời.

Vết thương trên cánh tay hôm đó ta cũng đã dò hỏi rõ. Sau khi lão tỷ muội bị hắn ép ra sự thật, hắn một mình ngồi trong phòng nửa ngày, rồi đi tìm một đạo sĩ.

Đạo sĩ có người sinh ra đã thể yếu, nếu linh hồn không ổn định thì cần có người thương nhất vì bọn họ chịu khổ để cùng chia sẻ công đức hoặc mệnh số, lấy m.á.u đủ mười hai canh giờ mới có thể ổn định linh hồn của người cần tìm. Sau đó tiểu bệnh kiều này thật sự đã tin.

Ta không muốn đưa ra câu trả lời thật sự là vì điều này, sợ rằng một ngày nào đó mình lại quay về. Kết quả là người này, mỗi ngày chỉ đến gặp ta một lần, lần nào cũng như chó dữ thấy thịt.

Sau đó lại không nỡ xuống miệng, cứ ngày ngày chằm chằm ta, ngửi chút mùi thịt.

“Người ở thời không kia của nàng có phải ai cũng không có trái tim như nàng không?”

Hắn hôn ta, lại hung dữ hỏi ta.

“Không phải , không phải , người ở thời không của ta tuân thủ pháp luật, quốc gia phồn vinh thịnh vượng.”

Hắn hừ một tiếng: “Vậy nàng chính là kẻ bại hoại.”

Ta không vui, lật người quay lưng lại với hắn:

“Không biết chuyện thì sớm câm miệng đi.”

Tiêu Viễn Phong từ phía sau ôm lấy ta, cùng vành tai tóc mai chạm nhau, giọng điệu trầm thấp:

“Tiểu Lang, đừng có quá nhiều lo lắng không? Cuộc gặp gỡ của chúng ta vốn đã khó có .”

Đúng , bọn ta đã gặp nhau vượt qua thời gian và không gian. Giống như, bọn ta sinh ra là để nhau .

Một đời người, có thể dài bao nhiêu, chỉ vài chục năm ngắn ngủi. Người ta không thể luôn nghĩ đến điều tồi tệ nhất, để rồi trong những do dự vô tận mà mài mòn cả đời.

Ta quay đầu hắn, đôi mắt kia tràn đầy ánh sáng hy vọng.

23

Ta đã ở bên tiểu bệnh kiều.

Lão tỷ muội rất hài lòng:

“Cũng coi như là trực tiếp đẩy thuyền CP, đến đây một chuyến không uổng. Ban đầu ta còn nghĩ có phải đi hết nội dung cốt truyện thì ta mới có thể quay về không, hình hiện tại, có lẽ phải đợi đến khi c.h.ế.t già một cách tự nhiên.”

Ta tò mò, hỏi nàng ta:

“Trong nguyên tác ta có quay về không?”

Nàng ta cẩn thận hồi tưởng, lắc đầu:

“Hình như không, tác giả không viết. Chỉ là ở cuối truyện có một câu.”

Ta hỏi tiếp:

“Một câu gì?”

Nàng ta tỏ vẻ thần bí, lại có chút thần thánh:

“Người có thành tâm thì mọi việc sẽ như mong muốn.”

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...