Xuyên Thành Hoàng Hậu, [...] – Chương 5

Thẩm Thuật hoảng sợ tôi, khuôn mặt tuấn đầy vẻ không thể tin .

Hắn cho rằng tôi sẽ không lớn gan lớn mật như thế, ít nhất sẽ không ở trước mắt bao người mưu hắn.

Nhưng tôi thật sự như , tôi đã rất nhiều lần, cuộc đời này thứ ra không sợ nhất chính là chết.

Thẩm Thuật là thiên chi kiêu tử, kim chi ngọc diệp. Mặc dù hắn có đến từ thời không khác, việc đồng cảm với một tầng lớp hoàn toàn khác cũng sẽ không nằm trong hiểu biết của hắn. Họ chỉ có thể hiểu tầng lớp mà họ đang sống.

Hắn hiện tại khẳng định hối hận, vì trả thù Nhiếp Chính vương, trước khi Nhiếp Chính vương xuất chinh, cầu thân với tôi.

Kiệu tám người khiêng, rước vào cửa một thê tử trong đầu chỉ nghĩ muốn lấy mạng hắn.
Góc áo của tôi nhanh chóng lướt qua lòng bàn tay Thẩm Thuật.

Đang lúc tôi muốn tiến lên một bước để cho rõ tư thế rơi xuống của hắn, Thẩm Thuật trừng mắt, gắt gao giữ chặt tay tôi. Tận lực lôi tôi chết trùm, không đợi tôi kịp phản ứng, tôi đã theo Thẩm Thuật từ trên đỉnh núi lăn xuống.
Trong lòng tôi lướt qua mấy ngàn câu chửi.

Ban ngày ban mặt, trời sáng trưng trưng. Hoàng thượng và hoàng hậu nước Sở lại song song rơi xuống vực, quả nhiên là một chuyện lạ giữa ban ngày.

Khi chúng tôi lăn đến một chỗ dốc thoai thoải, tôi cũng bất chấp cái gì hoàng hậu mẫu nghi, bám vào hòn đá lớn tiếng kêu to.
“Cứu mạng ! Cứu mạng ! "

Một giây sau, tôi trực tiếp đập mặt vào tảng đá bên hông núi.

Cũng may tôi kịp thời bắt nhánh cây bên cạnh, giảm bớt lực va chạm rất nhiều.
Tuy rằng mặt của tôi bị tảng đá sắc bén cắt qua, cũng đã dừng lại, không tiếp tục lăn xuống phía dưới nữa.

Toàn thân tôi đau đến mức dường như sắp rã rời, quỳ rạp trên mặt đất phun ra hai ngụm máu, dùng hết sức lực toàn thân phát ra tín hiệu SOS.
"Cứu, cứu!"

Nhưng không có ai để ý đến tôi, sau một lúc sột soạt, mới nghe một tiếng hô đấy hốt hoảng,
"Sao lại là nam, không phải là Hoàng hậu nương nương sao!"

Không nỡ nhận đây là người của mình nữa
Các ngươi có thể chuyên nghiệp một chút không!!

Không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi đã phát hiện, có thể là oán khí của tôi bây giờ còn lớn hơn cả quỷ, ảnh hưởng đến từ trường xung quanh.

"Hoàng hậu nương nương, ngươi ở chỗ này, rốt cục tìm ngươi rồi."
"Còn người này chúng ta nên xử lý như thế nào, hắn hay là..."

Thẩm Thuật, cái người tinh ranh này, lúc chúng ta rơi xuống giữa đường liền té xỉu, tay vẫn nắm chặt tay tôi không buông, dẫn đến huống hiện tại, chỉ có thể do tôi một bên hộc máu một bên chỉ huy.
Tôi giơ tay lên, suy yếu : "Nhẹ một chút, đưa chúng ta ra ngoài."

Nhưng bởi vì miệng tôi đầy máu tươi, lời ra biến thành "chít chít chít, meo meo".

Ở đây không ai có thể nghe hiểu chỉ huy của tôi, vì bi kịch này thăng cấp thành một trò .

Mười mấy người khiêng tôi và Thẩm Thuật, gian nan xuyên qua rừng, thỉnh thoảng còn suýt nữa đẩy tôi ngã xuống đất.
Làm cho tôi sinh ra ảo giác bọn họ là muốn mượn chuyện này gi.ết ch.ết tôi.

Tôi bị xóc đến cồn cào nôn nao, thật sự là không có sức lực để nhiều lời nữa, đành phải nằm ở trên cáng cứu thương đơn giản của bọn họ thở dốc.

Nhưng bọn họ lại cho rằng tôi sắp chít, khóc hét đòi tôi để lại di ngôn.
Nếu có thể, tôi thực sự muốn đánh mỗi người một cái.

Lúc tôi và Thẩm Thuật đưa về cung, Thái hậu dùng ánh mắt róc thịt tôi một cái, sau đó hơi oán khí liếc mắt Thẩm Thuật.

“Tế tổ là việc lớn, sao lại không cẩn thận như thế, ra chuyện này, bị thiên hạ nghị luận. "

Thẩm Thuật hắng giọng," Gió lớn quá. "

Thái hậu quay đầu vẻ mặt oán khí chăm vào tôi.
"Từ lúc Đông cung ngươi đã không an phận, khắp nơi bại hoại thanh danh hoàng thượng, thân là hoàng hậu, không bảo vệ tốt tôn nghiêm hoàng thất, còn nhiễu loạn lễ pháp, ngươi thật sự đáng ch.ết!"

Tôi định bắt chước Thẩm Thuật là chuyện ngoài ý muốn, không ngờ Thẩm Thuật lại đưa tay ra bảo vệ tôi.
“Mẫu hậu, người ta là rồi, không cần nàng.”
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...