[Phiên ngoại]
1. Hồng Hạnh
Ta là đứa trẻ mà nương nương nhặt từ đường phố về, lúc đó ta bị đuổi ba con phố vì ăn trộm một cái bánh bao, còn bị đánh gãy hai chân. Nhờ gặp nương nương cứu giúp đưa về phủ và chữa khỏi chân, ta đã thề suốt đời theo nương nương.
Sau này, ta nghe phần lớn người hầu trong phủ đều nương nương cứu giúp, không chỉ , nương nương còn thường xuyên lấy tiền riêng ra quyên góp cho dân nghèo.
Khi đó, nương nương trong mắt chúng ta xinh đẹp như tiên nữ còn có một trái tim bồ tát, giống như một vị tiên nữ rơi xuống trần gian.
Khi nương nương chọn tú nữ, mọi người đều nghĩ nương nương tương lai nhất định sẽ trở thành hoàng hậu, và sự thật cũng đúng như .
Nhờ vẻ ngoài bình thường, ta may mắn chọn nha hoàn theo hầu, cùng nương nương vào cung, chứng kiến từng bước nương nương lên ngôi hoàng hậu trong ba năm.
Nhưng không biết từ lúc nào, nương nương thay đổi, ánh mắt dịu dàng hiền hậu bị thay thế bằng sự độc ác giả dối.
Là khi nương nương dùng bào thai trong bụng con cờ để lật đổ Vân quý phi sao? Không, chắc là sớm hơn nữa.
Là khi nuôi dưỡng tam hoàng tử tranh giành ngôi báu lại bị hoàng thượng đày ra biên giới sao? Không, phải sớm hơn nữa.
Khi đó, nương nương chưa phong hậu, Lý lão gia bị cách chức lưu đày vì tham ô, nương nương cầu xin hoàng thượng không , bị cấm túc ba ngày, đổ bệnh nặng.
Hoặc là sớm hơn nữa, khi nương nương mới vào cung vô đắc tội với Vân quý phi, ta và Lục Liễu bị trừng .
Ta may mắn sống sót, còn Lục Liễu không qua khỏi mùa đông đó. Nương nương ôm xác Lục Liễu ngồi thẫn thờ suốt đêm trong tuyết.
À, sớm hơn nữa, có lẽ từ khi bước chân vào cửa cung, nương nương đã không còn là nhị tiểu thư ngây thơ hoạt bát của phủ Lý nữa.
Tất nhiên, dù tiểu thư có trở thành thế nào, mạng này của ta mãi là của tiểu thư.
Nhưng sau khi nương nương bị sảy thai hôn mê ba ngày, tỉnh lại dường như đã trở về như xưa.
Suốt ngày thở dài lại đầy chí khí, hăng hái việc;
Đôi khi tìm đến cái c.h.ế.t không do dự lao vào cứu hỏa trong cung lạnh;
Đối đầu với tiên hoàng lại sẵn lòng theo tiên hoàng chôn cùng khi ngài băng hà;
Oán trách hoàng thượng lại cầu phúc cho ngài, thay ngài quản lý triều chính, còn tận tâm dạy dỗ tiểu hoàng tôn.
Mặc dù nương nương từ đó không nhắc đến chuyện cũ, ta tin nương nương đã vượt qua bóng tối, trở về nhị tiểu thư với trái tim nhân hậu.
Chỉ mong nương nương từ nay bình an, vui vẻ, trường thọ!
**2. Triệu Thừa Trạch**
Mẫu hậu vốn là người .
Người bảo học thuộc binh thư, thì không sai một chữ.
Người bảo quỳ ba canh giờ, thì không thiếu một nén hương.
Lần duy nhất người không giữ lời, là khi người ta chỉ cần nghe lời sẽ ở bên cạnh người, phụ hoàng lại phái ta lĩnh binh xuất chinh biên giới phía Bắc.
Và ta vốn luôn nghe lời mẫu hậu.
Người nhân từ mềm yếu sẽ họa, nên ta không hề nương tay với kẻ không tuân phục.
Người để ta nổi danh để bảo vệ người, nên ta nhổ cỏ tận gốc kẻ mẫu thân.
Lần duy nhất ta không ngoan ngoãn nghe lời, là khi mẫu hậu quyết ý theo phụ hoàng chôn cùng, và ta nghĩ mọi cách để ngăn cản người.
Ban đầu ta nghĩ mẫu hậu và phụ hoàng không đến mức thâm ý nặng đến sống c.h.ế.t có nhau, nên ta đoán mẫu hậu tạm nắm triều chính đã bất mãn cho các đại thần, vì sau khi lên ngôi, ta liền chuẩn bị thanh trừng triều đình.
Không ngờ mẫu hậu lại vì các lão thần mà thu hồi ý định. Sau đó như biến thành người khác, mỗi ngày đều dặn dò ta, gì mà phải "rộng lòng bao dung, thường mang lòng nhân ái", "lo trước nỗi lo của thiên hạ, vui sau niềm vui của thiên hạ".
Vì mẫu hậu , nên ta cứ theo.
Nhưng ta phát hiện mẫu thân vẫn giữ ý định chết, thường nhắc "đợi ta c.h.ế.t rồi".
Nghe cung nữ Hồng Hạnh bên cạnh mẫu hậu , trước khi tiên đế băng hà người đã nhiều lần tìm đến cái chết.
Điều này còn tệ hơn cả việc si phụ hoàng mà tìm chết, ta mỗi ngày đều thấp thỏm lo sợ mẫu hậu rời bỏ ta.
Sau này, trong cung yến ta gặp thiên kim của tể tướng, Lưu Trạc, không biết than thở với ai, ta liền kể hết nỗi lo lắng cho nàng.
Trạc nhi một lời đã trúng tâm can: "Thái hậu có lẽ đã không còn lưu luyến thế gian."
Với sự giúp đỡ của Trạc nhi, chúng ta tìm mọi cách để mẫu hậu bận rộn, thậm chí để lại con trai cưng vừa tròn một tuổi rồi nhanh chóng xuất cung.
Dưới sự cai quản của mẫu thân, Linh Quốc mở rộng danh tiếng, củng cố quốc phòng, phát triển giáo dục, khuyến khích thương mại... Nói chung là càng ngày càng phồn thịnh.
Chúng ta du hành chứng kiến sự thống nhất tiền tệ và đo lường;
Chứng kiến đập Thanh Giang và đại vận hà xuyên Tây Nam;
Cùng nhân dân tham gia biên soạn bộ luật dân sự đầu tiên trong lịch sử;
Tất nhiên cũng thực hiện sứ mệnh trừng nhiều tham quan ô lại.
Dù đi đến đâu, cũng thấy nụ của nhân dân.
Ta nghĩ, đây chính là "quốc phú dân cường" mà mẫu hậu thường .
"Thái hậu quả thật là người đứng đầu thiên hạ." Trạc nhi không biết bao nhiêu lần thốt lên sự kính phục chân thành.
Ta mỉm : "Vậy nên chỉ cần chúng ta giữ mẫu hậu, cũng coi như đã góp sức cho Linh Quốc."
Trạc nhi lườm ta một cái: "Mẫu hậu cuối cùng cũng có ngày già yếu, xin hoàng thượng sớm gánh vác trọng trách."
"Được rồi, cuối năm chúng ta sẽ trở về, tính xem, Minh nhi đã gần sáu tuổi rồi phải không?" Ta ôm lấy vai Trạc nhi, an ủi: "Đừng lo lắng, dù ta có ngu ngốc một chút, vẫn còn có những hoàng tử mẫu hậu dạy dỗ. Khi về chúng ta sinh thêm vài đứa nữa không?"
Trạc nhi tức giận lườm ta: "Thần thiếp ban đầu hiến kế, không nghĩ đến việc hiến thân."
"Nếu nàng không muốn, trẫm có thể hiến thân cho nàng."
Mẫu hậu nên là một đời một kiếp một đôi, mà ta lại là một đứa con nghe lời.
Bạn thấy sao?