Xuyên Thành Đàn Em [...] – Chương 4

Chương 4

11
Thẩm Cố Lâm sững sờ.

Một phút trôi qua.

Hai phút trôi qua.

Mười phút trôi qua…

Tôi không thể chịu đựng nữa, bực mình : “Anh có thích em không?”

Cuối cùng cũng hoàn hồn, mắt đỏ hoe:

“Thích, thích em, người thích nhất chính là em.”

Tôi hài lòng vỗ vào eo .

“Trần Niên, chúng ta hãy ở bên nhau nhé. Ý là, em đồng ý không?”

Tôi hơi ngẩn ngơ, : “Anh không phải đã đồng ý rồi sao?”

Thẩm Cố Lâm lắc đầu:

“Lúc nãy là em tỏ với , bây giờ đến lượt . Tình cần phải có sự đáp lại từ cả hai phía, còn rất nhiều lời muốn với em, rất nhiều điều muốn cho em.”

Tôi đưa ngón tay lên môi , ra hiệu cho ấy im lặng:

“Thẩm Cố Lâm, em đồng ý.”

“Tương lai còn dài.”

12
Ngày hôm đó kết thúc bằng nụ hôn của lên trán tôi.

Không ngờ một tên phản diện biến thái lại có thể ngây thơ đến .

Tôi thầm vui sướng, mình thật quá tài giỏi.

Từ đó trở đi, tôi và Thẩm Cố Lâm sống hạnh phúc bên nhau. Thỉnh thoảng tôi chiều theo sở thích nhỏ của , nhiệm vụ của hệ thống cũng ngày càng hoàn thiện.

Cuối cùng, một ngày, hệ thống hào hứng gọi tôi: “Ký chủ! Bây giờ có thể xem toàn bộ cốt truyện rồi!”

Tôi hỏi hệ thống: “Cốt truyện tiếp theo là gì?”

Hệ thống trả lời: “Cốt truyện sau này chủ yếu xoay quanh những chuyện xảy ra khi nữ chính còn nhỏ…”

Về vụ tai nạn đó.

Tôi với hệ thống: “So với việc đọc nguyên tác, tôi muốn có người trực tiếp kể cho tôi nghe.”

Tôi tìm đến Thẩm Cố Lâm, mong kể cho tôi nghe về vụ tai nạn ngày đó.

Thẩm Cố Lâm : “Em không phải đã biết rồi sao? Hôm em đi ăn với Kỳ Sâm, cậu ấy đã kể hết cho em rồi mà…”

Tôi ôm lấy : “Những gì Kỳ Sâm chưa chắc đã đúng, em muốn kể cho em nghe sự thật.”

Thẩm Cố Lâm hơi do dự: “Những gì cũng chưa chắc đã hoàn toàn đúng, sự thật chỉ có một cách hiểu về sự thật thì có vô số…”

Tôi thẳng vào mắt Thẩm Cố Lâm, xua tan đi sự lo lắng của : “Chỉ cần là , em tin.”

Sau khi tôi kể lại cuộc trò chuyện với Kỳ Sâm, khá ngạc nhiên: “Cậu ấy với em như sao?”

Đến lượt tôi ngạc nhiên: “Không phải thế sao?”

Thẩm Cố Lâm nắm chặt tay tôi, dường như lo lắng tôi sẽ bị ảnh hưởng bởi quá khứ, tôi mỉm chua chát: “Không sao đâu, em đã quên hết rồi.”

Thẩm Cố Lâm mới : “Lúc đó khi Kỳ Sâm nhảy xuống, cậu ấy đã rơi vào trạng thái hôn mê thực vật, mãi đến khi em bình phục và xuất viện cậu ấy mới tỉnh lại… Người luôn ở bên cạnh em chính là .”

Tôi nhíu mày: “Vậy sao ta lại biết những chuyện đó?”

Thẩm Cố Lâm có chút bất lực: “Khi Kỳ Sâm tỉnh lại, điều đầu tiên cậu ấy là tìm em, lúc đó em đã xuất viện rồi. Vì cậu ấy tìm đến , nhờ kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong hai năm đó…”

Tôi nghe xong thì cau mày: “Anh luôn ở lại bệnh viện?”

Thẩm Cố Lâm cố gắng tỏ ra thoải mái:
“Lúc nhỏ là trẻ mồ côi, viện trưởng đã thu nhận , cho một nơi để ở, đó là chuyện bình thường thôi.”

Tim tôi như bị bóp nghẹt, tôi ôm chặt : “Từ nay về sau, không còn một mình nữa.”

Nhưng…

Sự thật lại là như sao? Tại sao Kỳ Sâm lại dối tôi?

Tôi chợt nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu hỏi Thẩm Cố Lâm: “Vậy là, đã thích em từ nhỏ rồi đúng không?”

Nếu đúng như thì cảm mà Thẩm Cố Lâm dành cho tôi lúc đầu là dành cho nguyên chủ, còn tôi chỉ là người đến sau.

Tôi nhắm chặt mắt, không muốn nghe câu trả lời.

“Không phải”

Thẩm Cố Lâm mỉm với tôi: “Thực ra em không phải là Trần Niên, đúng không?”

13
“Sau khi chia tay với Trần Niên ở bệnh viện, thường đến trường của ấy lén lút ngắm . Anh thấy ấy có thầy quý, bè thích, có cha mẹ thương, ấy có cuộc sống riêng của mình, không nên phiền ấy nữa.”

“Nhưng khi lên đại học, chúng ta lại gặp nhau, chỉ là Trần Niên đã trở thành em. Đối với , em giống như một tia nắng chiếu rọi vào cuộc đời tăm tối của , sợ mình sẽ đánh mất em. Càng sợ hãi thì càng muốn nắm chặt, sau đó mới nhận ra mình đã em.”

“Đến khi phát hiện ra mình em, mới biết em chính là Trần Niên.”

Thẩm Cố Lâm đến đây, giọng run run: “Trong thế giới này em tên là Trần Niên, còn ở thế giới kia, em tên là gì?”

Cho đến khi tôi nức nở ra tên mình, tôi mới nhận ra mình đã khóc.

“Giang Anh Nữ, tên em là Giang Anh Nữ.”

Sau đó, tôi cùng với hệ thống và Thẩm Cố Lâm đi tìm Kỳ Sâm để đối chất.

Nhìn thấy tôi và Thẩm Cố Lâm tay trong tay, ánh mắt của Kỳ Sâm trở nên mờ nhạt: “Các người đã ở bên nhau rồi sao? Tôi chưa kịp với em rằng tôi em…”

Tôi cắt ngang lời Kỳ Sâm: “Cái mà dành cho tôi không phải là , cũng không phải là thích, mà là sự hối hận.”

Tôi đã kể cho Thẩm Cố Lâm nghe về hệ thống và đọc toàn bộ nguyên tác.

Câu chuyện cũng giống như những gì Thẩm Cố Lâm kể, chỉ có một chi tiết bị bỏ qua –

Lúc đó Kỳ Sâm không phải là nhảy lầu bị thương, mà nữ chính cũng không phải vì cứu Kỳ Sâm mà hôn mê.

“Đại Niên Tử, hôm nay cha mẹ em không đến đón em về sao?”

Kỳ Sâm chín tuổi hỏi Trần Niên tám tuổi: “Chúng ta chơi một trò chơi nhé?”

14
Thực ra đó không phải là tai nạn, mà là có người cố ý ra!

Kỳ Sâm kéo Trần Niên chơi trò “đón người”, cách chơi là một người nhảy từ tầng ba xuống, người còn lại ở dưới đỡ.

Tôi cảm thấy phẫn nộ thay cho nhân vật nữ chính: “Qua nhiều năm như , không chỉ không dám thật với tôi, mà còn nhận hết tất cả những việc của Thẩm Cố Lâm đã cho tôi vào người mình!”

Không trách trước đây khi đứng cạnh “phản diện” Thẩm Cố Lâm, hệ thống lại không báo lỗi.

Sau khi đọc nguyên tác, tôi mới phát hiện ra, tác giả đã giấu một bí mật lớn, kết cục hoàn toàn đảo ngược, tên phản diện cho là biến thái thực chất lại là người luôn tốt với nữ chính.

Kỳ Sâm không biết tôi biết sự thật từ đâu, hoảng hốt: “Em dối! Rõ ràng là tôi đã ở bên em… Rõ ràng là tôi…”

Anh ta bị ảo tưởng, quỳ xuống tự trách mình, miệng lẩm bẩm “xin lỗi”.

Tôi kể cho Kỳ Sâm nghe về việc xuyên không và hệ thống.

“Tôi có tên riêng, tôi tên là Giang Anh Nữ.”

“Tôi không phải là Trần Niên mà muốn xin lỗi. Tôi không có quyền tha thứ cho thay ấy. Nếu muốn xin lỗi thật lòng thì hãy đợi đến khi Trần Niên trở lại và rõ với ấy.”

Thẩm Cố Lâm và Kỳ Sâm cùng tôi: “Ý em là gì?”

Tôi không nỡ rời xa Thẩm Cố Lâm, kéo vạt áo :

“Em phải đi rồi, nhiệm vụ xuyên không của em đã hoàn thành, hiểu lầm đã giải đáp, thân phận của phản diện và nam chính cũng đã đổi chỗ. Nơi này dù sao cũng không phải thế giới của em, ở thế giới của em còn rất nhiều người em và những người em đang chờ em…”

Thẩm Cố Lâm ôm chặt lấy tôi: “Làm sao bây giờ? Nếu em đi rồi sẽ đơn lắm?”

Tôi vừa thương Thẩm Cố Lâm, vừa gọi hệ thống: “Cậu là một hệ thống lớn như mà lại không có cách nào khác sao?”

“Đừng lo lắng, ký chủ, tôi vừa nghĩ ra một cách rồi!”

Hệ thống mở trang thưởng:

“Ký chủ, nhiệm vụ lần này của hoàn thành xuất sắc, hệ thống có thể tặng một cơ hội ước nguyện -”

Tôi không suy nghĩ mà ngay: “Ước nguyện của tôi là đưa Thẩm Cố Lâm cùng tôi trở về thế giới thực!”

Nói xong, tôi lo lắng Thẩm Cố Lâm: “Anh có muốn không? Rời xa tất cả những người quen biết, đến một thế giới hoàn toàn mới. Thậm chí em cũng không thể ở bên mãi mãi, có thể sau này chúng ta sẽ chia tay, vẫn muốn đi cùng em chứ?”

Mắt Thẩm Cố Lâm đỏ hoe, giống như một cáo nhỏ: “Anh nguyện ý.”

15
Hệ thống không thể chịu đựng cảnh chúng tôi tứ nữa, ngắt lời chúng tôi:
“Có cái giá phải trả đấy.”

“Bây giờ ký chủ đã rút trước số điểm để đổi lấy một lần ước nguyện, theo như tôi biết, để trả hết số điểm này cần phải hoàn thành 99 phó bản…”

Tôi hít một hơi thật sâu.

Tôi đứng giữa sân bóng rổ, len lỏi qua đám thanh niên, sờ khắp một lượt cơ bụng của họ, vừa sờ vừa liên tục xin lỗi:
“Xin l… ” Một luồng ấm áp truyền vào tay tôi, bàn tay của Thẩm Cố Lâm đè lên tay tôi: “Anh cùng em.”

Một luồng sáng trắng lóe lên, đưa tôi và Thẩm Cố Lâm trở về thế giới thực.

Hóa ra không có 99 phó bản nào cả, tôi đã bị hệ thống lừa rồi.

Tôi lăn lộn trên chiếc giường quen thuộc một cách tức giận.

Thẩm Cố Lâm lật xem tiểu thuyết gốc, gọi tôi: “Giang Giang, kết thúc đã thay đổi.”

Trong trí nhớ của tôi, kết thúc gốc là Trần Niên tha thứ cho Kỳ Sâm.

Tôi dựa vào lòng Thẩm Cố Lâm, đọc phần kết mới.

Những đau khổ, dằn vặt trong quá khứ của Trần Niên đều bắt nguồn từ những hành xấu xa của Kỳ Sâm lúc nhỏ, ấy đã không tha thứ cho Kỳ Sâm.

“Em thấy kết thúc này thế nào?”

Thẩm Cố Lâm hỏi tôi, tôi ngáp một cái: “Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác, quả không sai.”

Thẩm Cố Lâm đóng sách lại, tôi với vẻ đáng thương như một chó con ướt sũng: “Bây giờ không còn nhiệm vụ nữa, em vẫn sẽ chiều theo sở thích của chứ…”

Tôi thật sự muốn từ chối.

Nhưng sao có thể từ chối một chó con đáng thương như !

Tôi xấu hổ gật đầu, đồng ý.

Lần này, tôi và Thẩm Cố Lâm thực sự sống hạnh phúc bên nhau.

Kết thúc tốt đẹp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...