Kinh hoàng và đau đớn hiện rõ trên gương mặt.
Hắn không thể tin — người từng hắn say đắm, giờ lại dám ra tay tàn nhẫn đến .
Mảnh kính vỡ văng tung tóe khắp sàn.
Ở một góc, tên phản diện – nhà đầu tư tôi mời đến – sợ đến mức chui tọt vào ghế sô pha, ôm đầu run rẩy hét lên:
“Được rồi! Lợi nhuận đổi lại thành 4–6, không không không, 5–5! Là năm năm!”
“Cô đánh hắn thì tha tôi đi!”
“Tôi gọi thư ký in lại hợp đồng liền! Alo? Tiểu Đổng! In lại hợp đồng lợi nhuận chia đôi! Mày không tới là tuần sau tao phải đám thất đầu đấy!!”
Giữa mớ hỗn độn, hệ thống nhào tới ôm chặt lấy tôi, vừa khóc vừa gào:
“Ký chủ, tôi sai rồi! Cầu xin gọi bác sĩ tâm lý đi khám lại đi!”
“Tôi thề, từ giờ sẽ không bắt cứu rỗi nam phụ nữa đâu!”
18
Tôi lại lần nữa ngồi trước mặt bác sĩ tâm lý.
Vẫn là chồng bài trắc nghiệm đã điền xong, đưa đến tay ta.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!
Bác sĩ cố gắng vò đầu, chà xát mấy sợi tóc còn sót lại trên đỉnh đầu.
Ánh mắt ta như sắp thủng cả tờ giấy.
Rồi dè dặt hỏi:
“Cô Hứa, lần này mất kiểm soát cảm là vì điều gì?”
Tôi khoanh tay, tựa vào lưng ghế, thản nhiên :
“Cảnh cũ tái hiện. Nhớ lại chuyện không vui. Những ký ức đau khổ cứ bám riết không buông.”
Bác sĩ như tìm tia sáng trong đường hầm, giọng nhẹ nhõm hơn:
“Dựa vào bài kiểm tra, có vẻ gặp hiện tượng tái chấn thương tâm lý nghiêm trọng.”
“Tôi đề nghị … thử giảm bớt những huống tương tự kích thích cao.”
Tôi miễn cưỡng nghe khuyên nhủ: tránh tái hiện hoàn cảnh sang chấn.
Tôi mở lại bảng kê khoản nợ đã gửi cho Thẩm Dực An, thêm một mục mới: tiền viện phí.
Dù gì hắn cũng bị tôi đập vỡ đầu.
Tôi cau mày hỏi hệ thống:
“Vỡ đầu thì phải bồi thường bao nhiêu?”
“Tùy nặng nhẹ. Nhẹ thì hai mươi ngàn, nặng thì vài trăm ngàn là bình thường.”
Hắn vẫn sống nhăn, chứng tỏ không nặng.
Tôi hào phóng xóa khoản hai mươi ngàn, rồi gửi lại hóa đơn mười triệu còn lại cho hắn.
Khi hắn gọi điện đến, tôi tắt máy.
Và chặn luôn.
Làm xong mọi chuyện, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Điện thoại reo, là Lý Vi:
“Nguyệt Nguyệt~ đi shopping không? Tớ có một tin cực nóng về đại soái ca Thẩm Dực An đây này!”
19
Giọng Lý Vi đầy vẻ hả hê.
Trong cửa hàng hàng hiệu, ấy vừa khoác thử túi vừa khúc khích kể:
“Hắn không có tiền trả nợ, đòi Kiều Tĩnh bán túi xách, nữ trang để giúp.”
“Kết quả hai người cãi nhau một trận. Kiều Tĩnh gom hết đồ chạy về với trai cũ rồi!”
Cốt truyện lại về đúng quỹ đạo.
Nam chính – nữ chính quay lại với nhau.
[ – .]
Tiếp tục chuỗi hận tổng tài – lọ lem không hồi kết.
Còn tôi, người đã rót vào nam phụ hơn mười triệu, thì cắt đứt hoàn toàn với hắn, tiếp tục sống kiếp đại tiểu thư.
Mọi thứ — trở về điểm xuất phát.
Chỉ còn lại Thẩm Dực An, đứng độc ở vạch đích.
Người hắn , người hắn — đều trượt khỏi tay. Không giữ nổi một ai.
Năm đó, Thẩm Dực An phải lòng Kiều Tĩnh ngay từ lần đầu gặp.
Lý do nghe thôi đã buồn .
Khi ấy, hắn nghèo rớt mồng tơi, đứng ở nhà ăn với khay cơm mà thẻ sinh viên không đủ tiền thanh toán.
Nữ chính cờ thấy, rút thẻ trả giúp.
Từ đó — nảy mầm.
Đến mức tôi chi cả mười triệu cho hắn, vẫn không bằng hai mươi đồng nữ chính bỏ ra năm ấy.
Tức đến mức tôi mua hẳn một cái túi để trút giận.
Nam phụ không xứng đáng với mười triệu.
Hắn chỉ xứng ôm khay cơm giá hai mươi tệ, từ từ thưởng thức món “ giá rẻ” ấy suốt quãng đời còn lại.
Tôi tưởng sẽ không bao giờ gặp lại Thẩm Dực An nữa.
Nhưng lúc lái xe về biệt thự sau khi chia tay Lý Vi…
Tôi thấy một bóng người tiều tụy ngồi xổm trước cổng.
Hắn đã đợi rất lâu.
Trong ký ức, tôi lục lọi hồi lâu mới nhận ra nổi.
— Đó chính là nam phụ si từng cao ngạo lạnh lùng năm nào.
20
Thấy xe tôi vừa đến, trong mắt Thẩm Dực An lập tức ánh lên một tia hy vọng.
Hắn cẩn trọng gọi:
“Nguyệt Nguyệt…”
“Em chặn hết liên lạc, thật sự không còn cách nào khác nên mới ngồi đây đợi em về.”
Không còn vẻ ngạo mạn nào của ngày xưa.
Trán hắn vẫn còn vết sẹo mờ.
Những vết xước cuộc đời đã hằn lên gương mặt hắn vài nét phong sương.
Tôi chợt nhớ đến lời bác sĩ tâm lý: cố gắng tránh lặp lại những cảnh tượng sang chấn.
Mà Thẩm Dực An – chính là cánh cửa dẫn tôi về lại quá khứ đau đớn nhất.
Tôi theo bản năng tránh hắn, định bước vào biệt thự.
Hắn quýnh lên, toan nắm lấy tay tôi, vừa đưa tay ra đã khựng lại – có lẽ nhớ đến cú đập chai bia vào đầu hôm trước – đành đổi thành đứng chắn trước mặt tôi.
“Nguyệt Nguyệt, biết mình đã rất nhiều chuyện có lỗi với em.”
“Cũng trách không rõ lòng mình.”
“Em sinh ra đã ở vạch đích, còn thì chẳng có gì, nên cứ nghĩ mình không xứng với em… mới cố thử thách cảm của em.”
Lời hắn nghẹn ngào, mắt ánh nước.
Tôi chỉ lạnh nhạt lùi lại một bước.
Hắn xem như một tấm kính – cứ liên tục đè ép, va chạm, kiểm tra nó có vỡ không.
Cuối cùng, kính đã vỡ rồi.
Giờ lại muốn nhặt từng mảnh về dán lại?
“Đáng tiếc,” tôi nhạt, “ không vượt qua bài kiểm tra của tôi.”
“Vậy nên, chúng ta kết thúc rồi.”
Bạn thấy sao?