Đây là quán bar lớn nhất thành phố.
Nam phục vụ ở đây đều trẻ trung, bảnh bao, mang rượu đi lại giữa các bàn.
Thẩm Dực An đứng trong đám người ấy, hoàn toàn không có gì nổi bật.
Hắn bưng rượu, vừa ngẩng đầu thì thấy tôi đang ngồi trong phòng VIP cùng một người đàn ông xa lạ.
Ban đầu là sững sờ không tin nổi.
Rồi lập tức lao đến, túm chặt cổ tay tôi, mặt tối sầm:
“Hứa Hàm Nguyệt, hắn là ai? Sao hai người lại ở đây một mình?”
Tôi không nhiều, nhấc chân đá thẳng vào hạ bộ hắn, gạt mạnh tay hắn ra:
“Tôi bàn chuyện ăn với người khác, cần phải xin phép chắc?”
“Anh tưởng là cha tôi à?”
Mặt hắn trắng bệch, rồi chuyển sang tái xanh.
Hắn tôi rất lâu, sau đó khẽ thở dài.
Giống như buông xuôi tất cả, cũng giống như dây cung kéo căng đã đứt đoạn.
Hắn mở miệng, giọng khàn khàn:
“Hàm Nguyệt, em thắng rồi.”
“Em biết tôi ở đây nên cố dẫn người đến để chọc tức tôi, đúng không?”
“Một tháng nay em cố không liên lạc, chỉ để tôi nhận ra ai mới là người tôi thật sự , đúng không?”
“Em đã toại nguyện rồi. Tôi thừa nhận… tôi em, còn hơn cả Tĩnh Tĩnh.”
Hắn nhắm mắt lại, như đang cắt đứt với quá khứ.
Cũng như đang cố chấp bước vào một tương lai mới mà bản thân không cam lòng.
“Hàm Nguyệt, tôi sẽ quay về bên em. Tôi thề sẽ cắt đứt hoàn toàn với Tĩnh Tĩnh.”
“Nhưng tôi có một điều kiện – trước hết, em phải đưa mảnh đất đó cho tôi. Và, chúng ta cần rõ một số điều: Thứ nhất, hủy bảng kê nợ mà em gửi…”
Tôi lập tức ngắt lời, giọng đầy cảnh giác:
“Cái gì?”
“Anh muốn mảnh đất đó thì thôi cũng đi. Nhưng còn muốn cả tiền của tôi nữa?!”
“Anh muốn đất, muốn tiền, rồi còn muốn tôi vừa đưa vừa cảm ơn chắc? Anh là sao chổi à? Tôi mà dính vào là kiểu gì cũng tan cửa nát nhà luôn nhỉ?!”
16
Trong nguyên tác, tôi đã dốc hết sức giúp Thẩm Dực An vươn lên trở thành gương mặt mới sáng giá trong giới kinh doanh Hương Cảng.
Việc đầu tiên hắn khi đứng vững – là thâu tóm công ty nhà họ Hứa.
Sau đó gạt sạch người nhà tôi ra khỏi ban giám đốc.
Hắn còn liên kết với vài công ty khác, dập tắt hoàn toàn sự nghiệp mới của ba mẹ tôi khi vừa chớm nở.
Nhà họ Hứa từ đó không thể ngóc đầu dậy.
Cha mẹ tôi vì mà u uất qua đời.
Đàn ông và phụ nữ đúng là khác nhau thật.
Đàn ông – là muốn nhốt người ta lại, cho ăn cho mặc, thú cưng.
Chưa từng muốn người phụ nữ có khả năng tự nuôi sống mình.
Tiền cho phụ nữ, cuối cùng vẫn là để ta đẹp đẽ khoác lên người, phục vụ nhu cầu chiêm ngưỡng của họ.
Còn phụ nữ – thì đưa đàn ông bước vào vòng tròn kiếm tiền, từng chút một dìu dắt, giúp hắn vững chân đứng dậy.
Rồi hắn càng lúc càng cao, đến khi quay lại giẫm đạp mình để leo lên.
Cuối cùng, người phụ nữ trở thành bông hoa tàn bị ném bỏ.
Tôi từng nghèo.
Nghèo đến mức c.h.ế.t đi sống lại.
Cho nên tôi xem tiền còn hơn mạng.
[ – .]
Đừng ai hòng đụng vào tiền của tôi.
“Thẩm Dực An, cần tôi phải trắng ra à?”
“Tôi hết rồi.”
“Làm ơn biến khỏi mắt tôi, rồi vĩnh viễn biến mất khỏi đời tôi không?”
Khoảng cách gần.
Tôi thấy rõ môi hắn khẽ run rẩy.
Hắn không dám tin – cảm từng bao phủ hắn dày đặc, đột ngột tan biến chỉ trong một câu .
“Không thể nào…” – hắn tôi, giọng khản đặc – “Không thể nào lại hết .”
“Hàm Nguyệt, chẳng phải em chỉ đang giận tôi sao?”
“Tôi chỉ là… quá nghèo, nên không tin mình sẽ giàu có như em thật lòng. Vì thế tôi mới cố thử thách, đẩy em đến giới hạn, để chứng minh em sẽ không rời bỏ tôi.”
“Giờ tôi biết em tôi thật. Vậy chúng ta đừng giận dỗi nữa, quay lại như trước kia không?”
17
Hắn đang cầu xin.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!
Trong mắt lấp lánh tia sáng yếu ớt.
Nhưng — sự đáng là món xa xỉ chỉ người giàu sang mới có thể ban tặng.
Tôi mới xuyên sách một tháng, vừa mới bỗng dưng thành đại gia, đâu đủ khả năng cung cấp cho hắn thứ xa xỉ đó?
Đòi hỏi từ tôi, vốn dĩ là chuyện viển vông.
Người con từng hắn — đã sớm không còn tồn tại.
Hắn dán mắt tôi, cố tìm trong đôi mắt tôi chút tàn dư của cảm năm xưa.
Nhưng hắn tìm mãi vẫn không thấy.
Chỉ là lạnh nhạt và cảnh giác.
Nếu không phải chính hắn tự xuất hiện trước mặt tôi, tôi thậm chí đã chẳng nhớ nổi cái gương mặt của “nam phụ si ” này trông ra sao.
“Anh đúng đấy. Một tiểu thư như tôi, sao có thể nổi một kẻ tay trắng như ?”
“Giờ đã xác nhận điều đó rồi. Có thể cút chưa?”
Lần đầu tiên, tôi thấy nỗi sợ hiện lên rõ ràng trên mặt hắn.
Một tháng sống trong khu ổ chuột chẳng hề dễ chịu như hắn tưởng.
Để mưu sinh, hắn phải lăn lộn đến cả những nơi như quán bar này, đi bán từng chai rượu.
Thẩm Dực An cố gắng nặn ra một nụ gượng gạo, như đang tự thuyết phục chính mình:
“Không thể nào…”
“Em tôi nhiều như , sao có thể hết là hết …”
Hắn túm lấy tay tôi, kéo mạnh ra ngoài:
“Hàm Nguyệt, chúng ta ra ngoài chuyện.”
“Em đi với .”
Lúc đó hắn mạnh kinh khủng.
Tay hắn – giống y hệt đôi tay của cha tôi năm xưa, quen nông, thô ráp và cứng rắn.
Ngày tôi bị lừa về quê ép gả, tôi và cha cãi nhau rất dữ.
Cuối cùng, ông cũng kéo tay tôi như , lôi xềnh xệch vào trong phòng:
“Hứa Chiêu Đệ! Mày tưởng đi học đại học thì có cánh rồi hả?”
“Tao mày phải lấy chồng là phải lấy! Không lấy cũng phải lấy!”
Ký ức ấy trùng khớp hiện tại.
Không ai nhận ra đôi mắt tôi đỏ như máu.
Tôi hét lên, chộp lấy chai bia bên cạnh — đập thẳng vào đầu hắn!
Bốp!
Hắn ôm đầu, m.á.u rỉ qua kẽ tay.
Bạn thấy sao?