Xuyên Thành Đại Tiểu [...] – Chương 5

Chương 5

9

Hội trường đấu giá tấp nập người qua lại.

Tôi khoác tay Lý Vi, vừa đi vừa ăn liền tù tì bốn cái bánh ngọt nhỏ.

Cô ấy tôi đầy ghét bỏ:

“Hôm trước còn kêu giảm cân, hôm nay lại ăn như mở hội?”

Rồi lại kéo tay tôi, lắc lắc:

“Mà thôi, tớ thích cậu mập một chút, người gầy quá gió thổi là bay.”

Tôi miễn cưỡng .

Không phải tôi ăn khỏe.

Mà vì tôi từng nghèo đến sợ – sợ ăn bữa nay không có bữa mai. Nên mới hình thành thói quen: có gì ăn là phải nhồi nhét thật nhiều.

Lý Vi bỗng quay đầu, như phát hiện ra điều gì đó trời, chỉ sau lưng tôi kêu to:

“Kia chẳng phải Thẩm Dực An – soái ca cậu từng mê c.h.ế.t mê sống sao? Sao lại dắt theo con nhỏ khác thế kia?!”

Tôi quay đầu.

Quả nhiên, Thẩm Dực An và Kiều Tĩnh bước vào hội trường.

Tôi hỏi hệ thống:

“Không phải vào đây phải xác minh tài chính sao? Hắn cướp ngân hàng mới có tiền à?”

“Ký chủ, từng tặng hắn thiệp mời với tư cách trai. Hắn dùng danh nghĩa đó để vào.”

Trên người Thẩm Dực An vẫn là bộ đồ tối qua bị đuổi khỏi nhà.

Tuy đã giặt sạch, không ủi – đầy nếp nhăn, là biết túng thiếu.

Hắn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy oán giận và căng thẳng – cuối cùng lại nở nụ kỳ lạ, như thể mọi thứ đều nằm trong tính toán.

Có lẽ hắn tưởng tôi đến đây là vì hắn.

Mảnh đất này, tôi từng nhắc với hắn rất nhiều lần.

Thậm chí còn hứa sẽ mua nó quà sinh nhật tuổi 24, giúp hắn khởi nghiệp.

Khi buổi đấu giá bắt đầu, vẻ mặt hắn càng thêm đắc ý tự tin, trông như thể đã nắm chắc phần thắng.

Sau vài vòng ra giá, tôi chốt giá ba trăm triệu, mua mảnh đất chưa phát triển ấy.

Người chủ trì vui mừng công bố:

“Xin chúc mừng Hứa đã thành công giành quyền phát triển mảnh đất! Sau khi ký hợp đồng, nơi này sẽ chính thức là tài sản cá nhân của !”

Tôi vừa định bước lên, thì Thẩm Dực An thản nhiên đứng dậy.

Giữa ánh của bao người, hắn khôi phục lại sự tự tôn đã mất.

Hắn tôi đầy kiêu ngạo, :

“Hàm Nguyệt, nể em vì mà mua mảnh đất này, sẽ tha thứ chuyện tối qua em ầm ĩ.”

“Chỉ cần em xin lỗi Tĩnh Tĩnh, tối nay có thể dọn về biệt thự.”

10

Mảnh đất ba trăm triệu, hắn nhận như chuyện đương nhiên.

Trên mặt không có một chút cảm kích, chỉ thấy đắc ý và tự mãn.

Thẩm Dực An không biết, linh hồn bên trong thân xác này đã đổi từ lâu rồi.

Tôi ngồi yên tại chỗ, hắn từ đầu đến chân, môi cong lên:

“Ai tôi mua đất này cho ?”

Hắn khựng lại một giây.

Tôi khẩy:

[ – .]

“Anh mà cũng xứng đáng với mảnh đất ba trăm triệu?”

“Chẳng lẽ dưới đất có viền vàng?”

Cả hội trường vang lên những tràng nhỏ.

Lý Vi nắm lấy tay tôi, đến rơm rớm nước mắt:

“Nguyệt à, mắt cậu bị mù tận năm năm, hôm nay cuối cùng cũng khỏi rồi.”

“Sau này… đừng tái phát nữa nhé?”

Dưới ánh đèn, Thẩm Dực An trông như một hề bị đem ra trò .

Từng tiếng xì xào bàn tán – nào là “ăn bám”, “ bao nuôi” – vang rõ bên tai hắn.

Gương mặt hắn méo mó vì nhục nhã.

Hắn trừng mắt tôi, như thể hôm nay mới lần đầu nhận ra tôi là ai.

Trùng hợp thật.

Tôi và hắn, mới thật sự “gặp nhau” chưa đầy một ngày.

Hệ thống bảo tôi đến để cứu rỗi.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!

Thật sự tìm sai người rồi.

Tôi – loại “u ám tăm tối”, tự cứu còn chẳng xong – lấy đâu ra sức mà cứu một kẻ si não tàn?

Kiều Tĩnh đứng bật dậy, không nhịn chất vấn:

“Hứa Hàm Nguyệt! Cô dựa vào cái gì mà không tặng đất cho Dực An?”

Tôi nheo mắt, chậm rãi :

“Vậy thử đưa ra ba trăm triệu, giúp ta xem?”

Kiều Tĩnh nghẹn lời.

Cứ như chỉ cần nam phụ u uất tội nghiệp một chút, thì mọi người đều phải xúm vào giúp ta.

Thế tôi thì sao?

Tôi cũng là một kẻ tăm tối, độc miệng, cào đất mà sống.

Sao không ai bao nuôi tôi?

Thẩm Dực An mặt mày đen kịt, kéo tay Kiều Tĩnh, chạy khỏi hội trường.

Trước khi đi, hắn ngoái đầu lại, gằn từng chữ:

“Hứa Hàm Nguyệt! Cả đời này, dù có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng sẽ không quay về biệt thự của nữa!”

11

Nam phụ si , cùng nữ chính của hắn, đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi.

Không còn tôi chen giữa họ nữa.

Tôi nghĩ, Thẩm Dực An bây giờ hẳn là đã toại nguyện, đang sống cuộc đời thuận buồm xuôi gió rồi chứ nhỉ?

Ba ngày sau buổi đấu giá đất, tôi bước vào một cửa hàng thời trang cao cấp trong trung tâm thương mại.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mẫu thiết kế mới nhất.

Chất vải mềm mịn như có thể xoa dịu cả những cơn lo âu trong lòng.

Đột nhiên, hệ thống thở dài một tiếng đầy bi ai trong đầu tôi.

Tôi biết điều, liếc mắt đáp lại:

“Gì đấy, thấy tôi mấy hôm nay không phát điên nữa, rảnh đến mức phải thở dài à?”

“Nam phụ si bây giờ thảm lắm.”

Hệ thống lập tức hiển thị hình hiện tại của Thẩm Dực An.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...