Xuyên Thành Đại Tiểu [...] – Chương 2

Chương 2

Một người đói đến mức ăn không nổi, nếu ai đó đưa cho bát cháo trắng, phản ứng đầu tiên là cảm kích và ăn ngấu nghiến.

Chứ không phải soi mấy hạt cát trong bát rồi lên: “Cháo bẩn quá!”

Nhờ có ấy, tôi thuận lợi học hết đại học, còn dư mấy vạn.

Còn Thẩm Dực An thì không.

Lần nào tôi chuyển tiền, ta cũng im lặng nhận lấy.

Sau đó lại giương móng vuốt kêu gào bị tổn thương, cố bảo vệ chút tự tôn rách nát.

Không dứt nổi đồng tiền, lại muốn người ta quỳ xuống dâng tận tay.

Ăn mềm mà đòi nuốt cứng.

Ngoài trời, mưa vẫn xối xả, cuốn trôi cái nóng mùa hè.

Tôi lái xe về biệt thự, vất vả khiêng đống túi về phòng khách.

Một đống hộp quà sang trọng chiếm gần nửa căn phòng.

Lại gần, còn ngửi thấy mùi da thật thanh thoát từ những chiếc túi.

Mùi tiền.

Khiến người ta phấn chấn vô cùng.

Hệ thống thấy tôi mê mẩn trong “biển túi xách” liền lên tiếng:

“Ký chủ à, ơn thương xót nam phụ chút đi. Vì mà không , ấy mắc trầm cảm rồi.”

Tôi lập tức rít lên từ dưới sàn:

“Tao nghèo suốt hai mươi tư năm, mức trầm cảm còn nặng hơn hắn!”

“Còn lép nhép nữa là tối nay tao cho mày thành rối loạn lưỡng cực luôn!”

Hệ thống lập tức câm nín.

Lưu ma ma giúp việc từ bếp đi ra, liếc sau lưng tôi mà không thấy bóng Thẩm Dực An đâu, mặt mày hơi khó chịu, mở miệng trách:

“Hứa Tiểu thư, không phải lái xe đi đón Thẩm thiếu gia sao?”

“Mưa to thế này mà về một mình, thiếu gia thì sao đây?”

3

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo thẳng vào bà ta.

Gương mặt Lưu ma ma đầy vẻ trách móc, như thể chủ nhân căn biệt thự này là Thẩm Dực An, còn tôi chỉ là kẻ tạm trú không mời mà đến.

Thẩm Dực An – cậu nam thần nghèo kiết xác nổi tiếng toàn trường, một gương mặt u ám mà điển trai, thêm chiếc áo sơ mi kẻ giặt đến bạc màu – đứng dưới tán cây loang lổ nắng, từng khiến tôi mê mẩn đến mức hồn vía lên mây.

Lúc còn đi học, khoảng cách giữa chúng tôi chưa quá rõ rệt.

Nhưng khi tốt nghiệp bước ra đời, mỗi người lại quay về đúng vị trí của mình trong thang giai cấp.

Anh ta không có chỗ dựa, sự nghiệp bấp bênh, va đầu vào hết tường này đến tường khác.

Người con – nữ chính – lại đang mặn nồng với nam chính, khiến hoàn toàn sụp đổ, sống dật dờ như cái xác không hồn.

[ – .]

Tôi đưa về ở cùng biệt thự, còn dành hẳn căn phòng đẹp nhất tầng hai cho ở.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay nhé !!!

Tính đến nay, đã ở đây hơn một năm.

Một năm qua, luôn nhẹ nhàng lịch thiệp với tất cả mọi người trong nhà, tỏ ra dịu dàng chu đáo hết mực.

Có lần Lưu ma lỡ vỡ bộ đồ sứ đắt tiền, theo hợp đồng, tôi đề nghị trừ vào lương.

Anh ta đứng bên cạnh, thản nhiên buông lời:

“Người với người nên rộng lượng một chút, chỉ là vài cái chén, cần gì phải gay gắt đến thế?”

“Bao giờ mới bỏ cái thói dùng tiền để sỉ nhục người khác ?”

Một câu đóng đinh tôi vào cột sỉ nhục, như thể tôi chính là loại tiểu thư độc ác đáng ghét nhất thế gian.

Anh ta dành dịu dàng cho người khác, còn với tôi chỉ có lạnh lùng và xa cách.

Nực sao.

Hệ thống lại bắt tôi đi “cứu rỗi” một người đàn ông chỉ vì thất mà sinh bệnh.

Nếu cần cứu, chẳng phải người nên cứu là tôi – một kẻ đã đầy vết thương, rách nát từ trong ra ngoài – hay sao?

Tôi bật lạnh:

“Thẩm Thiếu gia?”

“Từ bao giờ trong nhà này lại có thêm một thiếu gia ? Lưu ma, bà nhận lương của ai, chẳng lẽ còn chưa rõ?”

Lưu ma khựng lại, định mở miệng thanh minh.

Đúng lúc đó, cửa biệt thự mở ra.

Thẩm Dực An bước vào, ướt nhẹp vì mưa, dùng vân tay mở cửa.

Sau lưng ta là một nhợt nhạt, mong manh như lá rơi.

Chính là nữ chính.

4

Hắn ta dám dắt nữ chính về biệt thự của tôi.

Hệ thống háo hức giải thích:

“Nam – nữ chính vừa cãi nhau. Nam phụ si cho rằng cơ hội tới rồi, nên mới vội vã đưa ấy về.”

Thời còn đi học, của họ như cuồng phong vũ bão, xem là chuyện ngôn lãng mạn giữa tổng tài bá đạo và nàng lọ lem.

Nhưng khi bước chân vào xã hội, kịch bản đổi thành: hám tiền mơ trèo cao, và một tổng tài cần một người vợ đảm đang để kế thừa sản nghiệp.

Tình của họ không chịu nổi chút gió mưa.

Người ở tầng lớp trên không muốn cúi đầu.

Người ở tầng lớp dưới lại muốn nâng địa vị ngang bằng.

Sau một trận cãi vã, nữ chính tức giận bỏ đi, quay về tìm “dự phòng” Thẩm Dực An.

Hắn vui như mở cờ, tưởng si bao năm cuối cùng cũng hồi đáp, lập tức lao ra mưa dầm, dẫn người về nhà.

Mà tôi – một kẻ đã từng vì hắn mà cúi đầu nhún nhường – lại hèn hạ đến mức lái xe đi đón hắn và kia.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...