“Cô đoán xem, nếu Cố Lâm Hiến biết chị vẫn còn cảm với Lâm Vũ, ta có còn muốn chị nữa không?”
Tôi mẹ con ta như hai kẻ ngu ngốc.
Thế thì sao?
Cố Lâm Hiến là của tôi rồi, chẳng lẽ giấy đăng ký kết hôn là hàng giả à?
Đúng lúc này, đèn chùm phía trên đầu bất ngờ nhấp nháy, tôi cảm giác có chuyện chẳng lành, ngước lên thì thấy nó rơi thẳng xuống.
Tôi định lùi về phía trước, có ai đó đẩy tôi một cái.
Một vật nặng đập vào vai tôi, đau nhói, xung quanh vang lên tiếng hét, có người gọi tên tôi đầy hoảng loạn.
Trước khi ngất đi, trong đầu tôi chỉ kịp giơ ngón giữa về phía hệ thống.
Đi mà! Cái “cơ duyên” chết tiệt của mi đây à?
15
Tôi tỉnh lại trong bệnh viện, nghe thấy giọng vang lên ngoài cửa phòng.
Là giọng của Giang Khinh Như:
“Lâm Hiến, chiếc đèn chùm đó thực sự là tai nạn, em cũng bị thương mà, cho em vào thăm chị không?”
Cô ta vừa , vừa bắt đầu khóc lóc.
“Cô Giang, đây có phải tai nạn hay không thì chưa biết, vợ tôi chỉ là ngất đi, khóc thương ai ?”
Cái miệng của Cố Lâm Hiến đúng là không bao giờ tôi thất vọng.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, tôi thấy ta bước vào.
Lúc này ta đã có thể đi lại bình thường.
“Em tỉnh rồi?” Anh ta đến bên giường, nắm lấy tay tôi.
Tôi cảm giác đầu bị băng bó, chắc bị chấn não nhẹ.
Nhưng đau thật.
Tôi đáng thương Cố Lâm Hiến, ta đưa tay vuốt nhẹ gương mặt tôi, giọng dịu dàng:
“Không sao, bác sĩ chỉ là chấn thương nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏi.”
“Chị!” Giang Khinh Như cũng theo vào, phía sau ta là Giang Dịch.
“Chị em và ba sợ chết khiếp, sao lúc đó chị không tránh đi chứ? Cái đèn rơi xuống nguy hiểm mà chị cứ đứng đó, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chúng em biết sao?”
“Hiền Nguyệt, em con lo cho con cả đêm không ngủ, con mà còn chút lương tâm thì…”
?
Ý là tôi giở trò khổ nhục kế sao?
Họng tôi ngứa ran, tôi ho khẽ vài tiếng, Cố Lâm Hiến đưa tay vỗ nhẹ lưng tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy có gì đó trong cổ họng cởi bỏ.
Tôi thẳng vào cặp cha con trước mặt, nhịn hết nổi:
“Cả ngày chỉ có mấy người biết mở miệng à? Tôi không chuyện là các người muốn đổ cái gì lên đầu tôi cũng hả? Đúng là dao nhỏ cắt mông—mở rộng tầm mắt ghê!”
“Lo lắng cho tôi? Lúc cướp đồ của tôi sao không thấy ai lo lắng thế? Cái mặt dây chuyền trên cổ là của mẹ tôi đúng không, cái vòng tay cũng thế, sao không trả lại đây?”
Tôi có thể , chuyện này khiến cả phòng bệnh sững sờ.
Cố Lâm Hiến lập tức bấm chuông gọi bác sĩ.
Đầu tôi vẫn còn đau tôi không quên bắt nạt thêm một chút, đôi mắt rưng rưng về phía Cố Lâm Hiến:
“Họ lấy hết đồ của mẹ tôi rồi.”
Dựa theo thông tin tôi biết, sau khi mẹ ruột nguyên chủ qua đời, mẹ con Giang Khinh Như ngay lập tức chiếm lấy tất cả trang sức và di vật của bà.
Cố Lâm Hiến liếc hai cha con họ, ánh mắt nguy hiểm, giọng điềm nhiên đầy sát khí:
“Vậy à? Nghe Giang chỉ là con riêng của Giám đốc Giang, xem ra tôi chưa hiểu hết về gia đình này rồi…”
Tôi đau đầu quá, lại ngất đi lần nữa.
Khi tỉnh lại, Cố Lâm Hiến vẫn đang ngồi bên cạnh, lặng lẽ canh tôi.
Thấy tôi tỉnh lại, ta nhẹ giọng hỏi: “Cảm thấy thế nào? Còn đau đầu không?”
Đỡ hơn nhiều rồi.
“Vẫn còn chứ?” Chưa kịp trả lời, ta lại hỏi tiếp.
“Cố, Lâm, Hiến.”
Cố Lâm Hiến khẽ nhếch môi, đôi mắt ánh lên ý : “Bác sĩ có lẽ em bị kích quá nên đã vỡ rào cản tâm lý, nghỉ ngơi xong thì đi kiểm tra lại một lần nữa.”
Sau đó, ta bình luận: “Không còn là người câm nữa thì chuyện lanh lợi phết đấy, vừa mở miệng đã biết đi méc người ta rồi, cái miệng líu lo không ngừng.”
Nghe có vẻ như đang cà khịa tôi, giọng lại có chút tự hào, giống kiểu phụ huynh thấy con mình tập .
Những món đồ mà Giang Hiền Nguyệt luôn canh cánh trong lòng vì bị mẹ con tiểu tam chiếm đoạt, nhờ tôi báo cáo ngay tại trận, Cố Lâm Hiến đã ra mặt lấy lại hết.
Giang Dịch muốn duy trì quan hệ tốt đẹp với chàng rể quý này, dĩ nhiên không thể vì chút lợi nhỏ mà mất cái lợi lớn, thế là phần lớn những món đồ mà vợ con ông ta chiếm đoạt trước đó đều phải trả lại.
“Trước đây, mẹ em có mua một khoản bảo hiểm, người thụ hưởng là em. Lúc ấy em chưa đủ tuổi, nên số tiền bồi thường do ba em quản lý. Anh đã bắt ông ta trả lại toàn bộ khoản tiền đó, cộng thêm cả số tiền mà mẹ em từng để dành cho em.”
Cố Lâm Hiến , trong mắt ta ánh lên chút xót xa, có vẻ cảm thấy tôi trước đây đã sống rất khổ sở.
Thật ra, người đáng thương phải là nguyên chủ.
Nhưng trong câu chuyện này, tôi không chắc liệu ấy có thực sự tồn tại hay không.
Cả người đàn ông trước mặt tôi lúc này—đôi khi tôi cũng nghi ngờ sự thật về ta.
16
Hệ thống với tôi rằng bây giờ tôi chính là Giang Hiền Nguyệt.
Dù đây chỉ là một quyển tiểu thuyết, mạch truyện đã hoàn toàn lệch khỏi cốt truyện gốc, còn những nhân vật trong đây cũng có linh hồn riêng của họ.
Tôi hỏi nó: “Vậy Giang Hiền Nguyệt ban đầu đâu rồi?”
Hệ thống đáp: “Ban đầu ấy bị đầu phản bội, đau khổ đến mức muốn tự sát. Hiện tại, ấy đang sống ở một thế giới khác, một người bình thường. Tính theo thời gian, có lẽ bây giờ ấy vừa mới chào đời, có một gia đình ấm áp.”
Tôi thở dài: “Thế tại sao tôi vừa đến đây đã phải đi công lược đàn ông?”
Hệ thống không hề có lý lẽ giọng điệu vẫn đầy tự tin: “Ký chủ có thể chọn quay lại thế giới cũ để một cái xác, còn chẳng có ai nhận tiền bồi thường vì việc quá sức đến chết của nữa kìa.”
“…”
Cái miệng này toàn tẩm độc hay sao ?
Hệ thống tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng trở lại một con người hoàn chỉnh, vì nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình và phải hủy liên kết với tôi.
Tôi tò mò: “Rốt cuộc ngươi là cái hệ thống gì?”
Trong giọng điện tử của nó mang theo chút kiêu hãnh: “Ta là hệ thống xui xẻo, chuyên giúp đỡ những kẻ xui xẻo.”
“…”
Ờ thì… cảm ơn nhỉ?
Hệ thống rời đi. Nó bảo tôi không còn là kẻ xui xẻo nữa, không đủ tư cách ký chủ của nó.
Tôi đã trở thành một tiểu phú bà, lại còn vừa khéo gả vào hào môn.
Cố Lâm Hiến cũng rất vui khi thấy tôi có thể .
“Chồng ơi, hay mình đám cưới đơn giản thôi, em thấy mệt quá.”
Cố Lâm Hiến tôi khó hiểu: “Cái giọng này em học từ đâu ra ?”
Bình thường không sao, cứ lên giường, tôi lại vô thức buột miệng: “Ôi giời ơi, thật là mạnh mẽ, lại đây ôm cái nào!”
Khi ấy, Cố Lâm Hiến đứng hình.
Rồi ngay lập tức dùng hành để bịt miệng tôi lại.
Sau này tôi mới hiểu, ta thấy cách chuyện của tôi không còn tí sức hút nào.
Hu hu.
Cố Lâm Hiến cho rằng tôi học cái giọng này từ trên mạng.
Nhưng tôi thấy mình có giọng đâu mà?
Sau khi hồi phục hoàn toàn, Cố Lâm Hiến bắt đầu tập luyện trong phòng gym, chỉ trong vòng mấy tháng, ta đã trở lại với vóc dáng vai rộng eo thon, cơ bụng sáu múi, hông vững mông cong.
Trời đất ơi, đẹp muốn xỉu.
Giang Khinh Như về sau chắc hẳn đã hối hận vì chuyện hủy hôn. Cô ta từng bí mật hẹn gặp Cố Lâm Hiến, muốn khơi lại cũ, dù thực tế thì giữa hai người hình như cũng chẳng có cái gọi là “ cũ”.
Vị trí “bà Cố” vốn là thứ Giang Khinh Như đã có thể có lại từ bỏ.
Những gì con người tiếc nuối nhất chính là thứ chưa từng có và thứ đã đánh mất.
Trước ngày cưới, có một người ngoài dự đoán hẹn gặp tôi.
Lâm Vũ.
Truyền thuyết về “ đầu”.
Tôi đồng ý đến gặp, sau đó ngồi một gã với đôi mắt thâm quầng, điều kiện tổng thể không thể nào so sánh với Cố Lâm Hiến, đang ngồi trước mặt tôi tỏ vẻ hối lỗi đầy sâu sắc.
Nói rất nhiều lời vô nghĩa, vừa vào tai đã trôi ra ngoài.
Cuối cùng hắn ta tôi đầy mong chờ: “Nguyệt Nguyệt, em có thể cho thêm một cơ hội không?”
Tôi chân thành lắc đầu: “Không , kém chồng tôi xa lắm.”
Gã suy sụp hoàn toàn: “Nguyệt Nguyệt, em cũng trở thành loại phụ nữ thực dụng như rồi sao?”
“Anh tôi thì phải vui vì tôi tìm người tốt hơn chứ, đúng không?”
Gã tức đến run rẩy: “Giang Hiền Nguyệt, đừng có không biết điều! Cô nghĩ rằng nếu Cố Lâm Hiến biết hôm nay ra đây gặp tôi, ta còn muốn cưới sao?”
Tôi mỉm , đứng dậy, quay người về phía bàn đằng sau, cất giọng dịu dàng: “Chồng ơi.”
Cố Lâm Hiến đứng lên, ánh mắt trầm lạnh thẳng vào Lâm Vũ:
“Công tử Lâm luôn có hứng thú với phụ nữ đã có chồng như sao? Hay là chuyện giữa cậu và mẹ kế cần tôi giúp chuyện với lệnh tôn một chút?”
Sắc mặt Lâm Vũ lập tức tái mét.
Tôi trợn tròn mắt, cực kỳ hóng hớt.
Ra khỏi quán, tôi kéo tay Cố Lâm Hiến: “Này, kể cho em nghe chuyện cậu ta với mẹ kế đi!”
“Đừng quan tâm đến cũ của em nữa.” Anh ta cảnh cáo.
“Đó không phải cũ, chỉ là một sai lầm tuổi trẻ thôi. Anh mới là đầu của em.” Tôi tận dụng mọi cơ hội để lời đường mật. “Vậy bây giờ kể cho em nghe chuyện bát quái đó đi?”
“… Em trước đi.”
“Yêu, , ! Giờ thì kể chuyện đi!”
“…”
( Toàn văn hoàn )
Bạn thấy sao?