Xuyên Thành Cô Dâu [...] – Chương 6

Chương 6

“Có thù tất có chủ, nếu ấy thực sự muốn trả thù, chắc chắn sẽ đi tìm người khác để xử lý trước.”

“…”

Chị đầu bếp bây giờ có vẻ bắt đầu đẩy thuyền chúng tôi, chuyện với chị ấy cũng không thông.

Trên tầng này chỉ có tôi và Cố Lâm Hiến ở… còn có Lai Phúc.

Ngày đầu tiên hẹn hò đã hôn nhau, qua mấy chục ngày rồi mà vẫn chưa tiến thêm bước nào.

Làm việc mấy tháng, số dư tài khoản của tôi đã chạm sáu con số, thế là tôi thử gọi hệ thống trong đầu.

Nó không trả lời.

Tôi còn muốn hỏi nó có thể xem tiến độ công lược không, để biết nếu cầu hôn Cố Lâm Hiến ngay bây giờ thì tỷ lệ thành công là bao nhiêu.

Nhưng hệ thống còn im lặng hơn cả một cái xác chết.

Sau khi có thể đứng vững và đi vài bước, Cố Lâm Hiến hỏi tôi:

“Có muốn ra ngoài chơi không?”

Tôi không hề do dự, gật đầu ngay lập tức.

Thế là vào một buổi chiều đầy nắng, ta đưa tôi đi du lịch.

Anh ta vẫn ngồi xe lăn, đã có thể tự lên xuống xe mà không cần giúp đỡ.

Đến khách sạn, tôi mới nhận ra phòng ta đặt chỉ có một giường.

“…”

Nhưng nghĩ đến những gì tôi sắp , tôi cảm thấy… không có vấn đề gì cả.

Tôi lục lọi trong vali của mình, sau đó bước đến một cánh cửa.

Rồi bất ngờ kéo cửa ra, ngay trước mặt Cố Lâm Hiến.

Sau đó quỳ một gối xuống, giơ chiếc nhẫn mà tôi đã vung một số tiền lớn để mua, đồng thời giơ một tấm bảng nhỏ.

Trên đó chỉ có một câu:

【Marry me.】

Tôi đang cầu hôn ta.

Nhưng trên mặt Cố Lâm Hiến thoáng qua một phần kinh ngạc, hai phần xấu hổ, ba phần lúng túng, bốn phần cạn lời.

Anh ta cắn răng hỏi một câu… chẳng liên quan chút nào:

“Giang Hiền Nguyệt, em nhất định phải chọn lúc này để cầu hôn sao?”

Tôi ta đầy cảm, chờ ta đồng ý lời cầu hôn.

Nhưng rồi…

Anh ta đưa tay che mặt, tai đỏ rực:

“Anh đang đi vệ sinh.”

Lúc này, tôi mới nhận ra…

Anh ta đang ngồi trên bồn cầu.

Nhưng vẫn chưa có dấu hiệu đồng ý.

Thế là tôi im lặng hai giây, vươn tay… cầm lấy hộp giấy bên cạnh ta, rồi đứng dậy bước ra ngoài như một thất vọng vì bị từ chối lời cầu hôn.

“Giang Hiền Nguyệt, trả giấy lại đây!” Anh ta hoảng lên.

“Anh đồng ý còn không?”

“Đồng ý! Em trả giấy cho !”

Anh ta chấp nhận lời cầu hôn.

Thế là tôi lại quỳ xuống một lần nữa, đeo nhẫn cho ta xong, hài lòng rời khỏi phòng tắm.

Để lại hộp giấy.

Con người luôn yếu đuối nhất khi đang đi vệ sinh.

Đây là chân lý.

Sau đó, Cố Lâm Hiến đích thân đi tìm tôi tính sổ.

“Sao em lại chọn lúc đó để cầu hôn ? Một chút lãng mạn cũng không có!”

Tôi không ngờ ta lại quan tâm đến sự lãng mạn như .

Tôi ra dấu tay hỏi:

【Vậy khi nào chúng ta cưới?】

Cố Lâm Hiến đáp:

“Kết hôn đâu có đơn giản như .”

“Còn phải chọn địa điểm, đặt may váy cưới và vest, mời khách…”

Anh ta váy cưới và vest đều phải đặt may riêng.

Hơn nữa, ta muốn có thể tự dắt tay tôi đi hết lễ đường, nên cần thêm thời gian để hồi phục.

Tất cả mọi thứ cộng lại, ít nhất cũng phải nửa năm.

Tôi không chờ lâu như .

Tôi ta bằng ánh mắt long lanh đầy đáng thương:

【Có thể đăng ký kết hôn trước không?】

Mới nhau hơn hai tháng đã đòi đăng ký kết hôn, nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ tự chửi mình điên.

Nhưng bây giờ, tôi như một nữ phản diện không từ thủ đoạn để dụ dỗ một thiếu niên ngây thơ.

Cố Lâm Hiến nheo mắt tôi thật lâu:

“Em thực sự muốn kết hôn sao?”

Còn hỏi nữa à?

Tôi rất cần một chồng tên Cố Lâm Hiến, để có thể hoàn thành kỳ tích y học này.

14

Bước ra từ cục dân chính, tôi hai quyển sổ đỏ trong tay, không nhịn mà hôn lên giấy đăng ký kết hôn một cái.

“Hôn cái này gì? Không bằng hôn .” Cố Lâm Hiến .

Thế là tôi hôn một cái.

Ngay khoảnh khắc đó, hệ thống trong đầu tôi bỗng nhiên sống lại.

Nó vang lên một cách đầy long trọng:

“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ.”

“Tôi bao giờ mới có thể lại ?” Tôi đi thẳng vào vấn đề.

Giọng của hệ thống vang lên: “Ký chủ đừng nôn nóng, phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ cần một cơ duyên để kích hoạt, muộn nhất là trong vòng một tuần.”

Tôi thật sự nghi ngờ hệ thống này là một cú lừa lớn.

Nhưng chẳng còn cách nào khác.

Còn một vấn đề nữa, sau khi lấy giấy đăng ký kết hôn, tôi phải chuyển vào phòng ngủ của Cố Lâm Hiến, ta cầu thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.

Tôi lo lắng ta, dùng tay ra dấu để bày tỏ nỗi sợ hãi: 【Tôi sợ đè hỏng mất.】

Cố Lâm Hiến: “… Tôi cũng muốn xem thử có thể đè hỏng tôi không, lại đây.”

Bàn tay tôi đặt lên lồng ngực ta.

Từ sau vụ tai nạn xe đến nay đã gần một năm, trên cơ thể ta vẫn còn dấu vết của quá trình rèn luyện trước đây.

Không dám tưởng tượng trước kia cơ thể ta săn chắc cỡ nào, đúng là tôi lời to rồi.

Theo chẩn đoán mới nhất, bác sĩ khẳng định ta có thể hồi phục hoàn toàn để đi lại như bình thường.

Hơi thở của Cố Lâm Hiến có phần gấp gáp, tai lại đỏ lên.

“Những thứ này học từ đâu? Là trai cũ dạy à?” Anh ta cố chấp hỏi.

Tôi lắc đầu.

Dù chưa có kinh nghiệm thực chiến, về lý thuyết thì tôi nắm rất vững.

Vậy thì cứ thử nghiệm trên người Cố Lâm Hiến đi.

Và bất ngờ nhất là… chân thứ ba của ta dùng rất tốt.

Tôi luôn tò mò không biết cái “cơ duyên” để hệ thống giúp tôi lại là gì, cho đến một ngày, Cố Lâm Hiến muốn đưa tôi đến một bữa tiệc.

Chiếc váy đuôi cá màu xanh biển ôm sát lấy thân tôi, trong khoảnh khắc đứng trước gương, tôi có cảm giác mình giống như một nàng Lọ Lem xinh đẹp.

Cố Lâm Hiến mặc vest chỉnh tề, ngồi trên xe lăn, chống cằm tôi.

Ánh mắt đầy thương của ta khiến tôi có cảm giác như mình là một kẻ lừa đầy tính toán.

Tại bữa tiệc, lần đầu tiên kể từ khi xuyên vào thế giới này, tôi gặp lại những “người thân” của mình.

Ba ruột, mẹ kế và em cùng cha khác mẹ.

Dù gọi là em tôi hiểu rõ, đó chỉ là con của tiểu tam, còn mẹ kế chính là kẻ đã chen chân vào gia đình này.

Dù tôi chỉ là người ngoài đứng xem trong cốt truyện, vẻ mặt của họ vẫn khiến tôi khó chịu.

Giang Khinh Như, em đáng lẽ là vị hôn thê ban đầu của Cố Lâm Hiến, bước đến, tỏ vẻ ngạc nhiên:

“Chị, sao chị lại đi cùng Cố thiếu? Nếu đã thế này, chị còn bỏ trốn trong hôn lễ gì?”

Vạch mặt người khác ngay giữa đám đông, ta đúng là giỏi thật.

Giang Khinh Như là công chúa cả nhà nâng niu, xung quanh không thiếu người tâng bốc.

Nghe , có vài kẻ thấp giọng cợt.

Giữa đám đông, có ai đó lẩm bẩm một câu: “Một kẻ câm với một kẻ què, cũng khá xứng đôi đấy chứ?”

Tế bào phản kháng trong tôi trỗi dậy.

Tôi hét lên trong đầu, gọi hệ thống.

Để tôi đi!

Ba ruột tôi, Giang Dịch, đưa mắt tôi, trong ánh mắt chỉ toàn sự khó chịu và khinh thường.

“Giang Hiền Nguyệt, lát nữa về nhà với ba, đừng mất mặt ngoài này nữa.”

Vài tháng không nhớ đến đứa con này, giờ đột nhiên nhớ ra rồi sao?

“Cố tiên sinh,” cuối cùng Cố Lâm Hiến cũng lên tiếng, giọng điềm nhiên, “Ông định để vợ tôi về ngôi nhà nào?”

Cả hội trường sững sờ.

Cố Lâm Hiến đứng dậy từ xe lăn.

Giữa ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người, ta thản nhiên đứng vững vàng, giọng bình tĩnh mang sức sát thương mạnh mẽ.

Tiếng bàn tán xung quanh lập tức lắng xuống.

Tôi thấy gương mặt của Giang Khinh Như từ sững sờ đến không cam lòng.

“Lâm Hiến, gì cơ?”

Lúc này lại đổi sang gọi thân mật rồi.

Trước khi ta bị tai nạn, hôn ước giữa ta và Giang Khinh Như thực chất là Giang gia trèo cao.

Năm đó, ba ruột tôi, Giang Dịch, đã tốn không ít công sức để thông qua mẹ của Cố Lâm Hiến mà sắp đặt hôn sự này.

Giang Khinh Như trước đó còn gửi đi du học, đến khi trở về, vừa vặn lúc Cố Lâm Hiến bị tai nạn và phải ngồi xe lăn.

Cô ta lập tức từ chối hôn ước, thế là mới xảy ra chuyện tôi phải thế thân.

Cố Lâm Hiến ôm lấy eo tôi, nhẹ giọng :

“Đợi đến lúc tổ chức hôn lễ, tôi sẽ mời mọi người đến tham dự.”

Không ai ngờ rằng ta có thể đứng lên một lần nữa.

Càng không ai ngờ rằng, sau khi đứng dậy, ta lại muốn cưới một người câm.

Dù có hơi dựa hơi người khác, ánh mắt của mọi người dành cho tôi lập tức thay đổi.

Cố Lâm Hiến từ khi ngồi xe lăn rất ít đến công ty, thực tế bên nhà họ Cố cũng có kẻ ngấm ngầm muốn cướp lấy vị trí của ta, những trò nhỏ nhặt diễn ra không ít. Trước cảnh hôm nay, ta hẳn đã có kế hoạch riêng.

Mẹ kế của tôi bước ra, mặt trong lòng không , lấy thân phận người nhà để kéo tôi ra chuyện.

Cố Lâm Hiến có vẻ không yên tâm, tôi vỗ nhẹ vào tay ta, thực ra tôi cũng muốn xem thử, bình thường nhà này đối xử với một người câm ra sao.

“Thủ đoạn của chị cũng ghê thật đấy.” Giang Khinh Như lạnh lùng tôi. “Một con câm mà cũng có thể mê hoặc Cố Lâm Hiến đến mức này, ta thật sự không truy cứu chuyện chị bỏ trốn khỏi hôn lễ sao?”

“Chị có biết Lâm ca ca của chị cũng đến đây không?” Cô ta chỉ về một hướng, tôi theo, thấy một gã bảnh bao ra vẻ nho nhã, ăn mặc lịch sự.

Lâm Vũ, kẻ chủ mưu đã dụ dỗ nguyên chủ bỏ trốn khỏi hôn lễ.

Hắn ta đang tôi, ánh mắt mang vẻ dịu dàng giả tạo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...