Cố Lâm Hiến tôi, giọng điệu nhàn nhạt:
“Tôi chỉ muốn xem có thể nhịn đói đến bao lâu, kết quả cũng không lâu nhỉ?”
Anh ta dừng một chút, nhàn nhạt bổ sung:
“Đồ tham ăn.”
“…”
“Đã dặn bếp để phần cho rồi, tự đi hâm nóng mà ăn.”
Lúc này, tôi thật sự tự coi mình là một đứa câm.
Nhưng con người sống là nhờ ăn.
Tôi ngoan ngoãn vào bếp, hâm nóng thức ăn.
Trong lúc lò vi sóng hoạt , tôi ngồi ăn trong im lặng.
Cố Lâm Hiến cũng ngồi im tôi ăn.
Siêu ngại, đồ ăn siêu ngon.
Tôi vừa căng thẳng vừa ăn no đến thỏa mãn.
Ăn xong, rửa bát xong, tôi quay lại— ta vẫn còn ngồi đó tôi.
Không hiểu là có ý gì nữa.
Vì cái bát cơm, tôi rất biết điều, cúi người chào thật sâu, sau đó ra dấu cầu xin đừng sa thải tôi.
Cố Lâm Hiến nhướng mày:
“Tôi có sẽ sa thải sao?”
Nói xong, ta tự đẩy xe lăn, quay người rời đi.
Tôi đứng tại chỗ sững sờ mất vài giây, sau đó chợt nhận ra một chuyện.
Không sa thải tôi = Không ngại tôi thả thính = Tôi có cơ hội thăng chức từ bảo mẫu lên bà chủ.
Nữ theo đuổi nam, chỉ cách một lớp màn.
Chân lý này không hề lừa tôi.
Thế là hôm sau, tôi tràn đầy nhiệt huyết quay lại việc.
Trong giờ , tôi dùng ánh mắt si mê mà chằm chằm vào Cố Lâm Hiến.
Thành thật mà , Cố Lâm Hiến quả thật có đủ yếu tố khiến người ta rung .
Đẹp trai, mạnh mẽ, bi kịch.
Chỉ là không hiểu sao cứ thấy sai sai, mới hết một ngày, Cố Lâm Hiến đã nhíu mày cảnh cáo:
“Từ giờ đừng dùng cái ánh mắt đó tôi nữa.”
“Nhìn cứ như ma đói thấy đồ ăn .”
Tôi ra dấu tay:
【Nhưng đúng là khẩu vị của tôi mà.】
Cố Lâm Hiến bị dọa sặc, ánh mắt phức tạp tôi, cuối cùng :
“Con con đứa, giữ chút ý tứ đi.”
Ý tứ không ăn .
Cố Lâm Hiến rõ ràng chưa từng từ bỏ việc phục hồi chức năng.
Anh ta vẫn kiên trì tập đứng lên trong biệt thự, dần dần có thể đứng vững, sau đó bắt đầu thử đi lại.
Tôi hầu như luôn ở bên cạnh ta.
Rồi một ngày nọ, đúng lúc ta sắp ngã, tôi vội đỡ lấy, Lai Phúc chạy ngang qua quấn vào chân tôi, khiến tôi mất thăng bằng.
Thế là tôi kéo theo cả Cố Lâm Hiến ngã xuống.
Anh ta đè lên người tôi.
Khoảnh khắc đó, bàn tay ta theo phản xạ đỡ lấy đầu tôi.
Hơi thở phả lên cổ tôi, lồng ngực áp sát vào nhau.
Chỉ sau vài giây, Cố Lâm Hiến chống tay nâng nửa người lên, ánh mắt chạm vào tôi.
Góc độ này có chút mờ ám.
Mặt tôi nóng lên.
Anh ta lật người qua một bên, không còn đè lên tôi nữa, vẫn giữ im lặng.
Lai Phúc nghiêng đầu chúng tôi đầy tò mò.
Một lúc lâu sau, Cố Lâm Hiến bất ngờ lên tiếng:
“Giang Hiền Nguyệt, đến nhà họ Cố với mục đích gì?”
Tôi không hiểu ta muốn gì, vẫn gật đầu.
Đương nhiên là đến để cua ta rồi.
Sắc mặt Cố Lâm Hiến trầm xuống, ta không gì nữa.
Một lúc lâu sau, giọng ta vang lên lần nữa:
“Bạn trai trước của chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Cô ở đây bảo mẫu cho tôi, còn hắn ta thì đang ôm ấp người khác.”
Bạn trai?
Tôi đơ mất vài giây, rồi mới nhớ ra cốt truyện có một thằng tra nam—một gã cũ cặn bã của nguyên chủ.
Nếu không phải Cố Lâm Hiến nhắc đến, có khi tôi còn quên béng luôn rồi.
Anh ta nghĩ tôi lại bị xúi giục đến đây chơi với ta sao?
Không !
Cái hiểu lầm này mà không giải thích rõ, tôi phải mất đến đời con cháu mới cua ta mất!
Tôi vội vàng ra dấu tay:
【Tôi không thích hắn ta!】
【Chỉ thích thôi!】
Thả thính thì phải đánh thẳng vào tim!
Cố Lâm Hiến tôi chằm chằm, không gì, như thể không tin.
Nhưng… vành tai của ta ửng đỏ.
Vậy vẫn chưa đủ?
Tôi hết cách rồi, cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm theo đuổi đàn ông.
Thế là tôi bất ngờ ngồi thẳng dậy, nghiêng người, nhân lúc ta chưa kịp chuẩn bị, nâng mặt ta lên—
Rồi hôn nhẹ một cái lên khóe môi ta.
12
Hôn xong, chính tôi cũng xấu hổ.
Trước khi Cố Lâm Hiến kịp phản ứng, tôi lại trốn việc.
Sau khi chắc chắn ta cũng có cảm giác với tôi, tôi bắt đầu hơi buông thả một chút.
Nhưng chưa bao lâu, điện thoại vang lên.
Giọng lạnh nhạt của Cố Lâm Hiến truyền đến:
“Giang Hiền Nguyệt, lên lầu, giờ việc không lười biếng.”
Tên tư bản đáng ghét!
Tôi không còn cách nào khác, đành phải lên lầu, đối diện với ông chủ vừa bị tôi cưỡng hôn.
Thật ra tôi không cố đâu.
Chỉ là lúc nãy, ta ngồi trên đất, trông có chút chật vật, có chút yếu đuối, có chút… đẹp.
Nhìn cái môi lại thấy rất dễ hôn.
“Vừa hôn người ta xong đã chạy, ai dạy ?”
Cố Lâm Hiến tôi, ánh mắt sắc bén.
Anh ta đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh, ngồi lại trên xe lăn, không còn dáng vẻ bối rối ban nãy.
Tôi cúi đầu chằm chằm vào mũi giày mình.
Một lúc sau, bàn tay buông thõng bên người bị ai đó nắm lấy.
Ngón tay ta nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay tôi, chậm rãi vuốt ve.
Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt ta.
“Giang Hiền Nguyệt, tôi không tính toán chuyện chạy trốn khỏi hôn lễ nữa.”
Anh ta dừng một chút, sau đó hỏi:
“Nhưng bây giờ thích tôi, có thật lòng không?”
Tôi ngẩn ra, rồi gật đầu.
“Tôi có thể phải ngồi xe lăn cả đời.”
Anh ta tôi, chờ phản ứng.
Tôi lại gật đầu, tỏ ý rằng tôi đã biết.
Thật ra, ta là một người rất tốt.
Chỉ là tính hơi khó ở một chút.
Nhưng một người vốn đứng trên đỉnh cao, đột nhiên mất đi tất cả, tính khí có phần kỳ lạ cũng không có gì đáng trách.
“Vậy chúng ta hẹn hò đi, em đồng ý không?”
Nghe câu này, tôi không tránh khỏi ngẩn ra một chút.
Không ngờ tiến độ lại nhanh đến mức này.
Giây tiếp theo, bàn tay đang nắm bỗng bị kéo mạnh, tôi bị kéo thẳng lên đùi Cố Lâm Hiến.
“Em đồng ý không?” Anh ta lặp lại lần nữa.
Tôi lo mình ngồi lên sẽ ta đau, định đứng dậy ta không cho.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải gật đầu trước.
Sau đó, tôi nghe thấy Cố Lâm Hiến :
“Vậy bây giờ em có thể hôn rồi.”
?
Câu này nghe giống lưu manh ghê, tôi xuống môi ta…
Rồi đáng xấu hổ mà nuốt nước bọt một cái.
Tôi chậm rãi cúi xuống, hơi thở của hai người hòa vào nhau.
Chỉ chạm nhẹ một chút.
Thấy ta không có phản ứng, tôi lại chạm thêm một lần nữa.
“Có phải em không biết hôn không?” Cố Lâm Hiến cuối cùng cũng phát hiện vấn đề.
“…”
Tôi biết tìm đâu ra đối tượng luyện tập bây giờ?!
Anh ta khẽ , có vẻ tâm trạng khá tốt.
Sau đó, chủ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn tôi.
Rồi dùng hành để dạy tôi cách hôn.
Tôi vô thức bám chặt lấy cổ áo ta.
Thật ra, Cố Lâm Hiến là một đối tượng hẹn hò cực kỳ lý tưởng.
Trong điều kiện tiền lương của tôi vẫn giữ nguyên, công việc chính bây giờ của tôi chỉ còn một việc—
Ở bên cạnh ta.
Những lúc ta bận, tôi phép chơi game hoặc xem phim.
Thỉnh thoảng còn có trái cây và đồ ăn vặt.
Buồn ngủ thì nằm trên sofa trong thư phòng ngủ thẳng giấc.
Sau đó, Cố Lâm Hiến chuyển tôi lên tầng trên, phòng mới còn kèm theo cả loạt quần áo hàng hiệu, trang sức và đồ dùng cá nhân mà ta chuẩn bị cho tôi.
Tôi không cần mặc đồng phục đi nữa.
Đây chính là cảm giác khi bám một người giàu có sao?!
Sống hai kiếp người, cuối cùng tôi cũng đạt giấc mơ xa hoa năm nào.
Hãy nhớ lấy, không ai từ chối một con cá mặn hạnh phúc.
Thậm chí, ngay cả Lai Phúc cũng sắp trở thành chó của tôi rồi.
Một ngày nọ, đội ngũ y tế lại đến biệt thự.
Lần này, có một bác sĩ còn kiểm tra sức khỏe cho tôi, sau đó báo cáo lại với Cố Lâm Hiến:
“Tình trạng câm của ấy là do tâm lý.”
Tôi lúc này mới sực nhớ lại thiết lập của nguyên chủ.
Hóa ra hồi nhỏ, ấy từng biết , sau khi chứng kiến mẹ mình nhảy lầu tự tử, ấy mới bị mất giọng.
Sau khi nghe bác sĩ chẩn đoán, Cố Lâm Hiến trầm ngâm tôi một lúc, sau đó lập tức gọi bác sĩ tâm lý đến chữa trị cho tôi.
“…”
Tôi hoàn toàn khỏe mạnh về tâm lý, không có bệnh!
Nhưng cũng có tin vui.
Cố Lâm Hiến đã có thể đứng dậy mà không cần vịn vào thứ gì.
Tiến trình hồi phục của ta khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Đám bác sĩ thậm chí còn muốn viết luận văn nghiên cứu về trường hợp của ta.
Thật lòng mà , cuộc sống không cần não này quá ư là tốt đẹp.
Bây giờ ngay cả sếp cũng không mắng tôi nữa.
Chỉ có điều tôi vẫn chưa thể mở miệng , điều này khiến tôi khá buồn phiền.
Tôi cũng không rõ, liệu Cố Lâm Hiến tôi là thật, hay chỉ muốn đương cho vui.
13
Tôi đã sống trong biệt thự của Cố Lâm Hiến gần năm tháng, chính thức hẹn hò với sếp hơn hai tháng.
Chuyện tôi thăng cấp từ bảo mẫu lên , tất cả mọi người trong biệt thự đều thấy rõ.
Hôm đó, khi trò chuyện với chị đầu bếp trong lúc rảnh rỗi, chị ấy cũng không hề ngạc nhiên.
“Ông chủ của em đâu có từ thiện. Lúc trước em bỏ trốn ngay trong ngày cưới, khiến ấy mất mặt, mà vẫn giữ em lại—thì chắc chắn là do em hợp gu của ấy rồi.”
Không thể chuyện đúng là phiền thật.
Tôi chỉ có thể gõ điện thoại để trao đổi với chị ấy.
【Anh ấy không phải vì muốn trả thù sao?】
Chị đầu bếp :
“Nếu thật sự muốn trả thù, ông chủ đã tống em ra khỏi biệt thự, để em không còn chốn dung thân rồi.”
“Em thử nghĩ xem, nếu muốn báo thù, chẳng phải để em lang thang không nhà cửa thì càng đáng thương hơn sao?”
Bạn thấy sao?