Hứa Trí đương nhiên biết Phong Cảnh Hàng, một con cá mập lớn trong giới kinh doanh nhiều người muốn nịnh bợ cũng không . là một huyền thoại công nhận trong giới kinh doanh cũng là một ông trùm cấp thần.Anh xuất hiện ở đây để đón Cam Điềm về nhà, Hứa Trí hơi bất ngờ cũng không quá ngạc nhiên.Không ngạc nhiên vì Phong Cảnh Hàng biết Cam Điềm, ngạc nhiên là lại tự mình đến đón người.Hứa Trí biết rằng trước mặt Phong Cảnh Hàng mình chẳng là gì cả mỗi khi nghĩ về Cam Điềm trong mắt ta vẫn hiện lên một tầng sương mù dày đặc.Quyền lực của Phong Cảnh Hàng lớn đến mức nào thì lòng chiếm hữu của đối với Cam Điềm cũng mạnh mẽ đến thế, trên thương trường ta thực sự không đáng kể trước mặt Phong Cảnh Hàng cũng không có khả năng đối đầu với Phong Cảnh Hàng trên trường ta chưa bao giờ thua cuộc cũng không bao giờ chấp nhận thua.Cam Điềm cầm túi chạy vào phòng vệ vệ sinh, lúc này cả người như rã rời không còn chút sức lực nào như lúc đối đầu với Thương Huỳnh, chỉ còn lại sự yếu đuối mềm mại.Sau khi vào phòng vệ sinh tựa tấm thân mềm nhũn lên bàn rửa tay, nghỉ ngơi một lúc dù hiệu quả xua tan mệt mỏi không lớn.Nghỉ ngơi một lúc quay đầu quanh phòng vệ sinh phát hiện không hề có cửa sổ hay lối thoát nào khác, lối ra duy nhất dẫn đến hội trường Hương Tuyết Hải.Cô vào đây để xem có thể tìm lối thoát nào không sau khi quan sát từ bỏ ý định, nghĩ cho dù có cửa sổ với trạng cơ thể hiện tại cũng khó mà trèo ra ngoài.Cô từ bỏ quyết định không vùng vẫy nữa, Cam Điềm cúi đầu thở dài một hơi sau đó ngẩng đầu lên vén mái tóc rối bời ra khỏi miệng, quay người soi gương rồi lấy lại tinh thần cầm túi ra khỏi phòng vệ sinh.Ra ngoài vẫn giả vờ như không có chuyện gì, lịch sự chào hỏi tất cả học có mặt “Vậy tôi đi trước nhé, các chơi vui vẻ.”Sau khi chào hỏi đi đến bên cạnh Phong Cảnh Hàng, liếc bằng ánh mắt lướt qua, một cách giả tạo, Phong Cảnh Hàng tỏ vẻ không thấy dắt quay người bước đi.Vừa quay người đi vài bước Cam Điềm đi bên cạnh bỗng nhiên lão đảo ngã nhẹ vào người , Phong Cảnh Hàng Vương tay đỡ lấy theo bản năng chỉ khi kỹ mới thấy vẻ mệt mỏi trên trán Cam Điềm, hơi thở cũng không đều.Nghĩ đến trạng sức khỏe của , Phong Cảnh Hàng nhẹ nhàng hít một hơi, không biết là xót xa hay bất mãn bất ngờ vươn tay ông lấy eo không hề báo trước nhấc bổng lên.Cam Điềm bị hành bất ngờ của Phong Cảnh Hàng giật mình, hoảng hốt ôm lấy cổ , còn chưa kịp phản ứng thì bị ôm ra khỏi đại sảnh.Trên hành lang một nhân viên phục vụ đi ngược lại và Phong Cảnh Hàng với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.Cam Điềm bị Phong Cảnh Hàng ôm đi để lại lớp họp trong đại sảnh ngơ ngác.Hứa Trí không thêm gì nữa, không chào hỏi thêm, để lại chai rượu vang mà ta mang đến rời khỏi Hương Tuyết Hải với ánh mắt đầy u ám.Khoảng 3 phút sau khi ta đi, không khí trong đại sảnh mới bắt đầu trở nên thoải mái hơn, nhiều người ngã xuống ghế thở dài giải tỏa tâm trạng phức tạp căng thẳng.Khi tâm trạng dần trở nên thoải mái, không khí càng trở nên thả lỏng mọi người không còn gò bó với nhau nữa đương nhiên cũng bắt đầu những gì họ muốn, có người đi kiểm tra giá của chai rượu vang mà Hứa Trí mang đến, có người cảm thấy đói sau khi xem một màn kịch lớn bắt đầu ăn uống không ngừng, còn nhiều người khác tụ tập lại bắt đầu buôn chuyện.Họ bắt đầu bàn tán về Thương Huỳnh và Hứa Trí sau đó là về Hứa Trí và Cam Điềm cuối cùng là về Cam Điềm và người đàn ông ôm rời khỏi Hương Tuyết Hải.Một tóc ngắn quắp lấy tay tóc dài “Lúc nãy đó, Trời ơi khí chất của ta mạnh mẽ quá, tôi không dám , có thấy không, cậu hai Hứa cũng bị đánh bại trong nháy mắt, trông giống ba Phong quá, có phải là ba Phong không?”.
Bạn thấy sao?