Xuyên Thành Chim Hoàng [...] – Chương 95

Cam Điềm cũng bối rối, cố ý liếc Thương Huỳnh chưa liếc hết đã lập tức quay lại Hứa Trí “Mọi người trong lớp chúng tôi đều biết đang theo đuổi Thương Huỳnh, tôi vốn nghĩ Hứa Trí mà họ chỉ trùng tên với không ngờ đó lại là , bây giờ lại gặp nhau ở đây thật là có chút ngượng ngùng.”Nói xong hắng giọng một cái, cố gắng trở nên bình tĩnh nhất có thể.Dưới sự chỉ dẫn và giới thiệu của Cam Điềm, Hứa Trí chuyển ánh mắt sang Thương Huỳnh.Đó là mặc váy đen, mặt mộc, lông mày chỉ còn nửa, khuôn mặt tái nhợt đang cúi đầu, lúc này má đỏ bừng không biết là do vừa rồi bị dọa hay vì lý do khác.Sau khi Thương Huỳnh Hứa Trí chuyển ánh mắt trở lại Cam Điềm thở phào nhẹ nhõm, với giọng tự minh oan “Điềm điềm, hiểu lầm rồi, tôi không quen này.”Cam Điềm và tất cả học có mặt học ngỡ ngàng, ánh mắt cùng nhau hướng về Thương Huỳnh, chỉ thấy mặt ta đỏ đến mức tím ngắt.Nhìn vào phản ứng của ta có thể biết ngay là Hứa Trí này không dối, sự xấu hổ này còn hơn cả sự xấu hổ của Cam Điềm, đến mức gần như xấu hổ tột cùng.Lúc này mọi người có mặt cũng cảm thấy, nếu có một lỗ trên sàn Thương Huỳnh có lẽ sẽ chui vào đó.Đây là lòng hám danh lớn đến mức nào chứ, ta dối trước mặt tất cả các học rằng cậu Hai Hứa Hứa Trí đang theo đuổi mình.Có lẽ ta dám dối như chỉ vì trong lớp học không có gia đình thực sự giàu có quyền quý, nếu không thì lời dối này thật khó duy trì, chỉ cần có một người biết Hứa Trí, có liên lạc với ta chuyện này sẽ bị bóc mẽ.Có điều bị bóc mẽ bởi ai, cũng không mất mặt bằng việc bị chính chủ nhân bóc mẽ trước mặt nhiều người như .Đúng là trở thành trò lớn.Rơi vào huống như , Thương Huỳnh đương nhiên cũng không thể đứng vững.Khi tất cả các học mình với ánh mắt khác, ta không đứng đó để mọi người xem nữa mà đi giày cao gót, lảo đảo quay lại xô đám đông để lấy áo khoác và túi xách của mình, cúi đầu đi ra ngoài.Khi đi đến cửa lớn, giày cao gót bị vấp một cái ta không dừng lại, lê bước chân ra ngoài ra khỏi cửa lớn, đi trên hành lang, tiếng giày cao gót lúc to lúc nhỏ trên sàn nhà, lảo đảo ra khỏi nhà hàng trở về xe của mình.Ngồi xuống, chưa cắm chìa khóa vào Thương Huỳnh đã cúi đầu khóc nức nở. 

Trong thời gian học trung học, ta bá chủ trong trường, nổi bật trong lớp học mọi người đều nâng niu ta, luôn là một công chúa nhỏ kiêu ngạo, bướng bỉnh, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải cảnh như hôm nay, trở thành sự tồn tại giống như chuột qua đường, bị bắt nạt, sỉ nhục hoảng sợ mất hết mặt mũi. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...