Đằng nào chuyện Thương Huỳnh thích bắt nạt Cam Điềm hồi cấp ba cũng không ít người biết, bây giờ đã đã tốt nghiệp rồi mở họp lớp mà còn người ta bị ăn hiếp thì còn mặt mũi nào nữa, tất nhiên phải can thiệp.Trong đó còn có không ít bọn con trai có ý với Cam Điềm nhập hội bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới người bị bắt nạt không phải Cam Điềm thoạt yếu ớt nhẹ nhàng mà là Thương Huỳnh.Đây là chuyện không ai tưởng tượng .Sau khi mặc kệ đám người đứng như trời trồng trong toilet, Cam Điềm trở lại sảnh chính, yên vị tại chỗ của mình như chưa có gì xảy ra, còn rảnh rỗi rút một tờ giấy lau ngón tay trắng nõn.Đám người chặn nhà vệ sinh cũng dần về chỗ, mặt ai cũng ngớ hết ra không dám gì.Thậm chí không biết giải thích thế nào chuyện mình vừa thấy với học ngồi trong sảnh, chỉ còn mỗi nhóm học trong sảnh chính ngồi ngơ ngác không hiểu ra sao.Sau khi nhóm học bỏ đi, Cao Sang Sang ngồi ở nhà vệ sinh với Thương Huỳnh, lấy khăn ướt lau lớp trang điểm Lem nhem do ướt nước của ta, còn hỗ trợ ta rửa mặt vừa sửa lại tóc.Hai mắt Thương Huỳnh nghẹn nước, đợi đến lúc bộ dạng thảm thương xử lý qua loa mới dần bình tĩnh hơn.Tất cả hóa thành ấm ức và tức giận.Một người như ta mà bị Cam Điềm nhục nhã, cục tức này ta nuốt không trôi.Cao Sang Sang không biết Cam Điềm gì Thương Huỳnh, chỉ biết với tính nết của Thương Huỳnh chắc chắn sẽ không để yên.Cũng không dám hỏi nhiều chỉ lặng thinh ngồi đó giúp ta chỉnh chu lại rồi ta tức giận nắm chặt bồn rửa, những ngón tay cuồng lại siết đến cứng đờ.Thương Huỳnh hít thở sau một lúc lâu mới dịu xuống vẻ ngoài vẫn đáng sợ vô cùng, trong lòng âm thầm toan tính, bên ngoài đều là học có mối quan hệ khá tốt với ta, họ chắc chắn sẽ không đứng im ta bị bắt nạt, nên ta muốn trả thù.Không trả lại cái tội mình phải chịu khi nãy, nó sẽ biến thành nỗi ám ảnh cả đời của ta.Tính toán xong xuôi, Thương Huỳnh mở to mắt hít mũi thở sâu, vén tóc ra sau, cố gắng gồng gương mặt vì sợ sệt mà đỏ cả hốc mắt, ra vẻ lạnh căm căm dẫm bước đùng đùng ra khỏi nhà vệ sinh.Cô ta ra tới sảnh, tự nhận bản thân vô cùng khí thế, nện bước vững chắc đi đến bàn ăn túm bình rượu không lên đập thẳng vào trước mặt Cam Điềm.Từ bé đến giờ chỉ có ta bắt nạt người khác, ra tay cũng không biết nặng nhẹ, không có điểm cuối, chỉ biết sao cho sướng là , phần do còn ở độ tuổi chưa phải chịu trách nhiệm pháp lý, phần do nhà giàu cho nên ta đả thương người cũng chả sao, bây giờ bị bắt nạt, sao Thương Huỳnh ngậm bồ hòn ngọt cho .Khi lý trí đã bị cơn điên lớn át, ra tay sẽ càng chẳng màng hậu quả, sự tàn nhẫn độc ác trào ra cả ngoài đôi con ngươi đen láy kia đã đủ cho người ta biết ta muốn gì, hôm nay ta muốn Cam Điềm phải vỡ đầu chảy máu nằm tại nơi này, ta chắc chắn sẽ không để yên.Mang theo tâm lý như , Thương Huỳnh cầm chai rượu vang tức giận tiến về phía Cam Điềm.Đến trước mặt không hai lời đã ném chai vào đầu Cam Điềm.Trong khoảnh khắc chai rượu ném xuống, tiếng hét chói tai vang lên xung quanh.Song khi chai sắp chạm đầu Cam Điềm, nhanh chóng nắm lấy cổ tay Thương Huỳnh, sau đó không chút do dự giật lấy chai rượu từ tay Thương Huỳnh đập vỡ nó trên bàn rồi ép đầu Thương Huỳnh xuống bên cạnh.Khuôn mặt không trang điểm của Thương Huỳnh cách mảnh kính chỉ 1 cm.
Bạn thấy sao?